Lâm Thiên Khang và Từ Nguyệt thức dậy khi đã quá trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh. Anh ôm cô ngủ từ phía sau, cảm nhận tấm lưng trần mịn màng áp sắt vào da thịt.
“Từ Nguyệt, mau dậy thôi em.”
“Ưmmm…tí nữa.”
“Đã trưa rồi, dậy ăn uống rồi còn về gặp ông nội.”
“5 phút nữa đi mà.”
“Ông nội em gọi điện sắp cháy máy rồi đấy.”
“Ơ…”
Cô lập tức ngồi bật dậy nhưng vì quá đột ngột nên cảm giác đau đớn từ phía dưới nhói lên.
“A…”
Từ Nguyệt nhăn mặt, một tay đỡ phía sau, tay còn lại vớ lấy điện thoại.
Lâm Thiên Khang chứng kiến mà không khỏi thích thú, mắt đầy dục vọng nhìn từ trên xuống dưới. Cô như cảm nhận dưới ánh mắt không mấy sạch sẽ ngay lập tức định hình lại kéo cái chăn che người lại.
“Alo, con nghe đây ông nội.”
“Tiểu Nguyệt, tin tức trên báo là sao? Cậu không có gì nói với tớ à?”
“Ủa? Chu Vân?”
“Điện thoại tớ vừa hỏng rồi nên lấy tạm điện thoại ông.”
“À…”
“Đừng có mà à mau giải thích ngay với tớ.”
“1 tiếng nữa tớ sẽ về.”
“NHỚ VỀ GIẢI THÍCH RÕ CHO TỚ!”
Chu Vân gằn giọng nói từng chữ rồi tắt máy.
“Thiên Khang, đừng.”
Trong lúc cô nghe điện thoại, liên tục có người ôm ấp, vuốt ve từ sau lưng, thỉnh thoảng lại đặt bờ môi lành lạnh hôn khắp cơ thể cô đè lên những dấu hôn đỏ sau cuộc ân ái tối qua.
“Chúng ta mau chuẩn bị thôi, đưa em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tu-khong-chay-thoat-duoc-dau/3569934/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.