Vì cô đã đẹp sẵn nên Bạch Ảnh chỉ makeup sao cho nổi bật những nét đẹp ấy hơn nữa.
Bạch Ảnh chỉ uốn nhẹ tóc cho cô, xõa nửa phía trước nửa phía sau. Chỉ cần thế là cô đã đủ xinh đẹp.
“Đã xong chưa?”
Lâm Thiên Khang nãy giờ ngồi xem báo, giờ mới liếc nhìn đồng hồ trên tay.
“Đã xong rồi đây Lâm tổng. Anh có thể dẫn cô ấy đi được rồi đó.”
Từ Nguyệt vừa bước tới trước mặt Lâm Thiên Khang đã khiến anh đơ người.
“Sao, đẹp quá nên đơ rồi hả?”
Bạch Ảnh đứng đằng sau vỗ vỗ vai anh.
“Cậu hết việc rồi về đi.”
“Này đuổi tôi như thế mà được à?”
Miệng Bạch Ảnh lèm bèm thế chứ tay vẫn thu dọn đồ nghề rồi ra về. Trước khi ra còn hí hửng nói một câu.
“Người đẹp, sau này có đi đâu nhớ liên hệ tôi.”
Người đẹp như cô, hiếm gặp vô cùng. Nếu được, Bạch Ảnh muốn mời cô làm mẫu cho studio của mình.
“Em đừng có nghe cậu ta.”
Từ Nguyệt bật cười nhìn khuôn mặt đầy sát khí của anh. Cô khẽ kéo tay áo Lâm Thiên Khang.
“Chúng ta mau đi thôi.”
“Ừ.”
Cả hai người cùng di chuyển ra xe, thư ký Trịnh đã đợi sẵn trước cửa từ lúc nào.
Trên xe…
“Từ Nguyệt tôi mượn tay em chút.”
“Vâng?”
Cô đưa cánh tay mảnh mai của mình ra. Lâm Thiên Khang lấy từ trong túi áo ra một chiếc lắc tay rất xinh đẹp đeo lên cổ tay cô. Nhìn thoáng qua cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tu-khong-chay-thoat-duoc-dau/3569927/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.