"Sao...sao lại là anh?"
"Aaaaaa. Tôi không thích."
Mặt cô đã đỏ như quả cà chua. Nói vậy, nói vậy tức là anh ấy nhìn thấy hết rồi hả. Từ Nguyệt ôm mặt, chỉ dám nhìn anh qua những kẽ tay.
"Anh...anh thấy hết rồi hả?"
"Em nghĩ tôi thấy cái gì thì tôi thấy cái đó."
Cô càng ngượng hơn, bắt đầu mắng chửi anh.
"Đồ lưu manh."
"Anh có biết đó là thứ quý giá nhất của con gái không hả?"
"Đồ biến thái. Lâm tổng biến thái."
Từ Nguyệt càng nói càng tức, đôi mắt nai bắt đầu rơm rớm nước mắt.
"Thôi...thôi...thôi được rồi không phải là tôi thay."
"Thế...thế ai thay?"
"Thím Mai. Hôm qua lúc em sốt tôi đã gọi thím qua thay đồ giúp em."
"Thật...thật ạ?"
"Ừ, tôi chắc chắn."
Nghe được câu trả lời này Từ Nguyệt mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm tiếp tục đánh chén bữa ăn của mình.
Lâm Thiên Khang chỉ đành bất lực lắc đầu nhìn cô. Sao cô có thể dễ thương như thế được nhỉ?
Khi thấy cô ngất trong bồn tắm, anh làm gì có tâm trạng mà để ý những cái khác, anh chỉ biết quấn khăn mà bế cô ra khỏi phòng tắm thôi. Thấy cái gì được cơ chứ?
"Đồ của em để ở kia, ăn xong uống thuốc rồi cứ để đó lên giường nằm nghỉ ngơi."
"Vâng."
"Giờ tôi đi thay đồ, tí còn đi công việc."
"Vâng."
Thấy cô chỉ chăm chú vào tô cháo, anh lặng lẽ rời phòng rồi chuẩn bị cho công việc của mình. Chủ nhân gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tu-khong-chay-thoat-duoc-dau/3569912/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.