Về đến Biệt thự, xe dừng trong khuôn sân, Lục Nhan vẫn còn ngấm thuốc, tay chân yếu ớt không bước xuống nổi, Gia Hạo vòng tay bế thốc y lên, ba mẹ hắn cùng cô giúp việc lật đật chạy ra. Nhìn thấy mặt y đỏ bừng còn đi không nổi, phải để Gia Hạo ẵm bồng, bọn họ lắc đầu trưng ra vẻ mặt thất vọng, "đi chơi với bạn kết quả lại say thành cái dạng này, để anh hai con phải đến tận nơi đưa về, Lục Nhan cái đứa nhỏ này càng ngày càng hư đốn!"
"Ba mẹ, con xin lỗi để ba mẹ phải lo lắng!" y vô cùng hổ thẹn nhìn họ, hắn đã lên tiếng đỡ lời thay cho y trước mặt ba mẹ hắn, thâm tâm hắn thiết nghĩ cần bồi đắp rất nhiều thiện cảm của ba mẹ hắn dành cho y, giữ vững hình tượng ngoan hiền của y trong lòng ba mẹ hắn, thì một khi hắn muốn kết hôn với y, lời nói ra sẽ càng dễ dàng thuyết phục họ hơn
"Ba mẹ à, em ấy không phải đứa trẻ hư đốn, vì tâm lí yếu ớt quá nên bị bạn xấu dụ dỗ, để con từ từ dạy lại, trước con đưa em ấy lên phòng!"
"Ờ, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, tìm nó cả một buổi tối cũng mệt lắm rồi!"
"Dạ, ba mẹ cũng ngủ ngon" hắn cười cười mang y lên lầu, sau đó khóa cửa phòng lại, đem y vào buồng tắm.
"Ơ.. anh muốn làm gì?" Y kinh sợ nhìn hắn.
"Tắm cho em sạch sẽ!" hắn trầm giọng trả lời, đoạn vươn tay cởi đồ của y ra.
Y một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-trinh-ket-hon-cung-bao-boi/2671251/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.