Hai ánh mắt chạm vào nhau, không khí như ngừng trôi lại, không thể cử động hay lên tiếng. Bác sĩ Trình đã dự về phòng nhưng trong lòng cứ mãi bất an nên đành quay lại phòng để theo dõi nhóc. Không ngờ rằng lại gặp được Hạ Uyển Kỳ. Giáo viên chủ nhiệm thấy lạ liền lên tiếng xoá đi không gian cô đọng này.
- Bác sĩ Trình, đây là mẹ của tiểu Kiên.
Cả hai như bị kéo lại hiện tại, Hạo Lạc gật đầu với giáo viên rồi nhìn qua cô.
- Tôi có chuyện cần nói, đi theo tôi!
Uyển Kỳ nhìn qua con rồi theo anh ra ngoài. Tới một góc khuất của bệnh viện, anh nhìn ra bầu trời hít sâu một hơi lấy bình tĩnh nhìn cô.
- Em là mẹ của cậu nhóc bên trong?
Uyển Kỳ nhìn anh khẽ gật đầu. Hạo Lạc nhíu mày, trong giọng nói mang chút khó chịu.
- Vậy trách nhiệm làm mẹ của em ở đâu?
- Tôi…
- Em có biết đứa nhóc thiếu dinh dưỡng đến thế nào không? Em làm mẹ mà ngay cả chăm sóc cho con cũng không thể? Ban nãy khi khám cho nhóc, tôi còn nghĩ ba mẹ nhóc đã bỏ đói nhóc đấy!
- Sao cơ? Sao Bảo Bảo lại có thể thiếu dinh dưỡng được cơ chứ?
- Việc này nên hỏi em mới đúng, tôi hi vọng sẽ không có thêm bất cứ lần nào phải khám cho con em về tình trạng như này nữa.
Uyển Kỳ nhất thời như kẻ khờ chỉ gật đầu cảm ơn anh. Sau đó liền muốn rời đi. Nhưng bước chân chỉ vừa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-trinh-dung-hong-chay-thoat-/3548889/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.