Cô thật sự không quay lại Hạ gia nữa, chỉ mang duy nhất một chiếc điện thoại. Cũng may sau ốp lưng điện thoại là thẻ tài khoản riêng của cô. Thẻ của Hạ gia cô cũng để lại, thật sự cô chẳng cần đến Hạ gia để sống. Uyển Kỳ như vậy đã biến mất hoàn toàn khỏi thành phố A.
Đặt chân tới nơi đất khách, quê người, Uyển Kỳ lại cảm thấy chút buồn tủi. Tại sao cô không có được hạnh phúc như những người khác? Tại sao cô có cha nhưng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ cha của mình? Tại sao bây giờ cô phải một mình cô đơn? Hít một hơi sâu, cô đưa tay đặt lên bụng trấn án bản thân.
- Mày không cô đơn, mày có thiên thần nhỏ bên mày mà… cố lên Uyển Kỳ… mày nhất định phải sống thật tốt… thật hạnh phúc… có như vậy mẹ mày mới yên tâm được… mày bây giờ không phải chỉ sống vì một mình mày, mà còn cả vì con mày nữa…
Tại thành phố A
Trình Hạo Lạc tức giận lại chẳng thể làm gì. Anh như vậy lại bị người khác mang ra làm trò đùa. Nhị thiếu gia họ Trình như anh… thật đáng mất mặt.
- Hạ Uyển Kỳ, em trốn cho kỹ! Tôi mà bắt được em thì em đừng có trách tôi tàn nhẫn.
Trở về Trình gia, anh mệt mỏi ngã người xuống sofa. Quản gia Lục từ trong bếp bước ra, cung kính cúi chào anh.
- Nhị thiếu gia mới về, có điều gì cần căn dặn không ạ?
- Mang cho tôi một ly nước lọc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-trinh-dung-hong-chay-thoat-/3548884/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.