Cái nắng buổi sáng dịu nhẹ nhưng lại khiến con người ta khó chịu. Không phải vì nó không đẹp mà là vì nó khiến con người ta lại phải bắt đầu bằng sự mệt mỏi của công việc. Với một người như Uyển Kỳ thì cô lại càng chán ghét hơn. Chính cô đôi lúc chỉ muốn nhắm mắt lại rồi ngủ một giấc thật sâu, sâu đến mức không còn phải thấy cuộc sống này nữa, cũng không cần phải thấy những con người giả ân giả nghĩa.
Mở hờ mi mắt, cô bắt đầu lục lại lại mọi ký ức hôm qua. Như nhớ ra tất cả, cô liền tự cười khẩy bản thân. Cô chưa từng mang chuyện cá nhân của mình ra kể với người khác. Đúng hơn là cô chẳng muốn mình phải nhận sự thương hại từ bất cứ ai. Vệ sinh cá nhân qua loa, cô bước xuống nhà lại gặp phải anh đang ngồi ở sofa phòng khách đọc báo và nhâm nhi trà. Cảm thấy đêm qua bản thân có chút quá phận, là cô làm phiền đến anh.
- Chuyện hôm qua, những gì tôi kể anh đừng bận tâm... có lẽ do men rượu nên tôi có chút không đúng, xin lỗi anh… vũng cảm ơn anh đã cho tôi ngủ nhờ một đêm.
- Không sao, tôi cũng đã làm đồ ăn sáng xong rồi. Cô muốn ăn cùng chứ?
- Phiền anh rồi…
- Vào trong đi, tối qua cô uống nhiều rượu như vậy, dạ dày cũng cần được chăm sóc kỹ hơn!
- Cảm ơn anh…
Cả hai cứ như vậy cùng nhau trải qua bữa sáng trong sự ngại ngùng của Uyển Kỳ và sự lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-trinh-dung-hong-chay-thoat-/3548875/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.