Nhà Thẩm Ám ở tại phố Hồ Đồng.
Đó là một căn nhà cũ, hàng xóm láng giềng xung quanh đều là những người cùng thời với ông nội anh. Anh đi xe mô tô vào để trong gara, sau khi chào hỏi với cụ ông cụ bà đang xuống lầu đổ rác thì bước lên tầng hai.
Ngôi nhà có ba phòng, không gian rất lớn, ngoại việc khi bầu trời đầy mây phỏng ở sẽ có chút ẩm ướt thì nơi đây không có điểm nào để chê cả.
Anh bước vào phòng để sách y học – nơi vốn là phòng của ông nội, sau đó đóng cửa trở ra rồi ngồi trên sô pha của phòng khách đánh một ván game.
Di động không ngừng có tin nhắn gửi đến, anh rời khỏi game, nhấn mở vào wechat có hơn 99+ tin nhắn, ít nhiều đều được gửi đến từ các khách hàng nữ của phòng khám, bọn họ hỏi anh có thể cùng dùng bữa được không.
Những tin nhắn như vậy thì mỗi ngày anh luôn nhận được mấy chục tin.
Anh lướt đến tin nhắn mới nhất, là của một người phụ nữ trong câu lạc bộ, người đánh cầu lông hơn nửa tiếng cùng anh tối qua.
[Xin lỗi, hôm nay em có việc nên không đi được.]
Cái chuyện đến hoặc không đến như thế này toàn bộ đều dựa vào tâm trạng của bản thân, cũng không nhất thiết phải xin lỗi anh.
Thẩm Ám biết, thật ra thì cô ấy chỉ muốn anh trả lời, thậm chí một chữ cũng được, nhưng anh lại cố tình không nhắn qua một chữ nào.
Đối phương rõ ràng không cam tâm, lại hỏi tiếp: [Anh vừa về à? Tối nay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-thu-y/227058/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.