Tuy rằng tạm thời cầm máu, nhưng miệng vết thương cũng phải mau chóng xử lý.
“Joe, mau cạo lông anh ta!“ Phúc Nhạc cúi đầu cẩn thận quan sát vết thương của sói xám, híp mắt phân phó nói.
Joe theo bản năng da đầu tê rần: cạo lông… (quần áo a =))
„Chính là đem lông cạnh miệng vết thương đều cạo xuống.“
Phúc Nhạc đơn giản giải thích một chút, lục lọi hòm cấp cứu, tìm được 1 cáikéo bỏ túi nhỏ, loẹt xoẹt vài cái, bộ lông sói xám lả tả tuôn rơi rụngxuống. Phúc Nhạc vừa lòng mà gật gật đầu, tuy rằng kiềm (cái kìm) cầmmáu gì đó cậu cũng không hy vọng xa vời, nhưng mà cái kéo nhỏ này cũngrất đáng yêu!
“… …“
Em cam đoan con sói xám này lúc tỉnh lại sẽ không phát cuồng chứ?
“Nhanh lên chứ.“ Phúc Nhạc ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, kỳ quái nhìn vẻ mặt táo bón của mọi người. Không cạo lông thì bôi thuốc kiểu gì! Miệngvết thương sâu lại dài như vậy cũng phải khâu lại a, có lông rất dễ bịdính vào!
Joe cuối cùng vẫn chịu khuất phục dưới cặp mắt trợn tovô tội kia của Phúc Nhạc, nhận mệnh mà biến ra móng vuốt sắc, bắt đầu‚gặt‘ lông. Đúng vậy, là gặt… Một tay dúm 1 nhúm lông lên, tay kia vungmóng vuốt lên, lông liền bay bay xuống. =)))
Không đến một hồilông quanh miệng vết thương của sói xám tất cả đều bị dọn sạch sẽ, bởivì ước chừng có ba vết cào cho nên hơn nửa bộ lông đều bị cạo hết, lộ ra làn da trắng trắng nộn nộn còn mang theo màu hồng nhạt, chúng thú nhìnđều có chút không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-thu-y-o-the-gioi-thu-nhan/175214/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.