Kết thúc bữa tiệc cưới thì đơn giản hơn rất nhiều, lò đất thì chỉ giữ lại 1 cái để sau này làm cơm mời khách, những cái khác đều bỏ đi. Đĩa làm từ xương thú cũngkhông cẩn phải giữ lại nữa, trong nhà cũng không thiếu xương thú, thờigian rửa sạch mấy cái đĩa này so với việc làm cái mới còn lâu hơn, đơngiản nhất là đào một cái hố đem chôn hết.
Sau khi rửa sạch nhữngđồ còn lại, Phúc Nhạc nhìn đống con mồi đang chất thành một ngọn núi nhỏ trong sân mà nhịn không được phát sầu, nhiệt độ buổi trưa vẫn rất cao,chưa đến chiều mai chắc sẽ biến chất cả mất? … thấy thế nào thì thịttrong 1, 2 ngày cũng ăn không hết, huống chi đây lại là quà cưới, khôngthể tặng cho người khác.
“Bỏ đi thì tiếc quá, nhưng mà nhiều nhưvậy cũng không ăn hết” Phúc Nhạc vuốt cằm trầm ngâm trong chốc lát: “làm thành thịt ướp sấy khô và thịt kho tương đi, lại làm thêm lạp xưởngnữa.”
Thịt ướp sấy khô cậu chưa làm qua mấy lần, nhưng mà thịtkho tương và lạp xưởng thì mỗi năm đều làm, sư phụ già ghét bỏ thịt mặnbán bên ngoài không vệ sinh, liền dạy Phúc Nhạc làm, cuối thu hàng năm,lão nhân đều sai Phúc Nhạc nhanh chóng làm thịt kho tương với lạp xưởng, ai chứ chỉ có đứa đệ tử này là bắt nạt tốt nhất ( ̄▽ ̄”)
Tuy rằngloại thịt mặn này ăn nhiều đối với thân thể không tốt lắm, nhưng lão sưphụ không nhịn được cái miệng thèm ăn, cùng với tiểu đồ đệ vắt hết ócsuy nghĩ hơn nửa năm, phối một vị thuốc trung y, nghiền thành bột mìtrộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-thu-y-o-the-gioi-thu-nhan/1607518/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.