Phúc Nhạc cố ý đemtình huống nói nghiêm trọng 1 chút, hơn nữa còn nói một đống thuật ngữchuyên ngành Hansen nghe không hiểu thành công doạ hắn sợ, bằng khônglấy cái tính tuỳ tiện cùng sự tự tin mù quáng với sức mạnh của thân thểmình của thú nhân, hắn tuyệt đối sẽ không tin chút đau đớn nhỏ này cầnphải trị liệu lâu dài mới khôi phục. Hansen trợn mắt há hốc mồm nhìn tếti vẻ mặt nghiêm túc, nói cũng không trôi chảy: “Thực… Thật sự nghiêmtrọng như thế?”
Phúc Nhạc âm trầm nở nụ cười: “Chú cứ nói đi?”
Từ nhân vật sinh hoạt chuyển sang nhân vật thầy thuốc, tính tình của PhúcNhạc cũng mạnh mẽ hơn nhiều, tập tính ác liệt thích hù doạ những đứa trẻ không nghe lời cũng lòi ra, cái gọi là một thầy thuốc, tức là phải dốctoàn lực cứu sống, đối với người bệnh không nghe lời, tuyệt đối khôngcần khách khí!
Hansen rùng mình, vội vàng hướng Phúc Nhạc xin giúp đỡ: “Tế… Tế ti à, có biện pháp chữa khỏi không?”
“Cũng tàm tạm.” Phúc Nhạc thở dài: “Về sau già rồi khẳng định sẽ đau, cái này không có khả năng hoàn toàn hồi phục, nhưng không thể mặc kệ như vậy,nếu không đến mùa đông sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Thật vậy chăng?” Hansen đôi mắt trông mong mà nhìn Phúc Nhạc: “Tiểu tế ti có biện pháp?!”
Phúc Nhạc gật đầu, vươn tay sờ sờ đầu gối cùng chân Hansen, cứ như thể đangsờ 1 miếng thịt thú đã chết (giống thịt lợn bày ngoài hàng đó =))khiến Hansen không được tự nhiên, nhịn không được muốn tránh: “Thằngnhóc này, sờ cái gì đó?”
Phúc Nhạc không rảnh phản ứng lại, cúiđầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-thu-y-o-the-gioi-thu-nhan/1607499/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.