Chương trước
Chương sau
Đây là một văn phòng được bố trí khá xa hoa. Đây chính là căn phòng Văn Nhân Mục Nguyệt dùng để tiếp đãi những khách quý có thân phận cực cao nhưng số lượng cực ít.

Tần Dã Hồ ngồi thẳng tắp trên mặt ghế lim. Người già không thích ngồi trên mặt ghế quá mềm, như vậy cả người sẽ chìm xuống mang tới một cảm giác rất không thoải mái cho xương khớp.

Thư ký đi vào rót trà, ông ta cũng không uống, ông ta không tới uống trà.

Tần Lạc Thổ đứng ngay sau lưng ông ta, không ngồi, sắc mặt đau thương và cô đơn, không hiểu đang suy nghĩ gì nữa.

Tần Tung Hoành nhảy lầu chết là một sự đả kích rất khủng khiếp đối với ông ta.

Cạch...

Cánh cửa phòng khẽ kêu lên. Tần Lạc đẩy cửa đi vào.

"Xấu hỗ quá. Đã để hai vị chờ lâu" Tần Lạc áy náy nói. Hắn đi tới trước mặt Tần Dã Hồ nói: "Sau khi biết chuyện của Tần Tung Hoành tôi cực kỳ đau đớn. Xin lão gia và Tần bá bá hãy bảo trọng".

Nói tự nhiên, thật như thể khi Tần Tung Hoành nhảy lầu tự sát hắn không có mặt ở hiện trường.

"Cám ơn" Tần Dã Hồ trầm giọng nói. "Người chết không thể sống lại. Người còn sống phải tiếp tục sống".

"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu nói. "Lão gia là người trí tuệ, có thể nghĩ được như vậy là rất tốt. Bác Tần, mời bác cũng ngồi xuống. Bác là trưởng bối. Bác không ngồi, tôi nào dám ngồi?"

Tần Lạc Thổ không nói nhiều, ông ta kéo ghế ngồi sau lưng cha mình.

Ông ta biết chính Tần Lạc dẫn người tới bức chết Tần Tung Hoành. Mối hận trong lòng không phải là giả. Nói một cách chính xác ông ta chỉ hận không thể xông lên cắn chết tươi, ăn tươi nuốt sống tiểu tử này.

Vấn đề là lúc này Tần gia đang đứng trên bờ vực sinh tử tồn vong, ông ta không thể vì nhỏ mất lớn. Chính vì vậy dù ông ta cực kỳ thù hận Tần Lạc nhưng chỉ biết kiên cường đè nén lòng mình.

Ông ta tuyệt đối không thể động thủ với Tần Lạc, cũng không có nghĩa là ông ta muốn nói chuyện với hắn.

Tần Lạc kéo ghế ngồi trước mặt Tần Dã Hồ, nói: "Lão gia cùng bác tới tìm tôi khiến tôi quả thật khá bất ngờ".

"Sợ rằng nha đầu Văn Nhân kia đã sớm đoán ra rồi" Tần Dã Hồ nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tần Lạc có một cảm giác bi thương không nói nên lời. Hắn vẫn cảm thấy mặc dù bản thân mình không đi học nhưng vẫn là một người thông minh tuyệt đỉnh. Thế nhưng khi ngồi cùng với Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Dã Hồ, hai trùm kinh doanh chỉ số thông minh vượt trội, hắn cảm thấy vô cùng tự ti.

Một người đã sớm đoán chắc con đường lui của mình, còn một người khác đã sớm đoán đối phương sẽ tới vì hắn. Bọn họ là dạng người gì vậy?

Trên thế giới này có quá nhiều Gia Cát Lượng. Đám thợ giày thổi như bọn họ sao có thể sống đây?

Nhìn nét mặt trầm ngâm không nói của Tần Lạc, Tần Dã Hồ biết mình đoán đúng, ông ta nói: "Tôi tới tìm cậu để đàm phán".

"Liệu có phải ông tìm lầm người không?" Tần Lạc hỏi. "Hẳn ông phải hiểu rõ tôi không phụ trách công việc này, ông tìm người gia tộc Văn Nhân đàm phán thì không phải thích hợp hơn sao?"

"Cậu thanh niên, cậu đang nghi ngờ trí thông minh của tôi hả?" Tần Dã Hồ kiêu ngạo

"Không sai, Tìm tiểu nha đầu Văn Nhân Mục Nguyệt đó đàm phán quả thật có tác dụng, nhưng không quá nhiều tác dụng. Bởi vì chuyện đã phát triển tới bước này, cô ta chỉ có quyền quyết định những chuyện thuộc phạm vì gia tộc Văn Nhân. Cậu không chỉ có năng lực quyết định hướng đi của gia tộc Văn Nhân mà còn có thể gây ảnh hưởng tới thế lực Vương gia. Thời gian cấp bách, tìm một người đàn ông có thể đàm phán vẫn tốt hơn nhiều là đi đàm phán với hai người phụ nữ".

"Ông không nói tôi cũng không biết bản thân mình lại quan trọng như vậy" Tần Lạc cười gượng nói. Xem ra không chỉ người khác nghi ngờ mối quan hệ mập mờ giữa hắn với Vương Cửu Cửu, Văn Nhân Mục Nguyệt mà cả ông già tinh quái này cũng có suy nghĩ đó.

"Cậu cần gì mà phải tự phụ?" Tần Dã Hổ nói. "Nhị Tần tranh đấu vì cái chết của Tung Hoành mà chấm dứt. Bây giờ cậu đạt tới đỉnh cao danh vọng ở Yến Kinh, chỉ cần cậu nói một câu, các bên đều coi trọng".

"Thôi được" Tần Lạc gặt đầu nói. "Nếu như lão gia nghĩ tôi quan trọng như vậy, vậy lão gia muốn nói với tôi chuyện gì?"

"Đàm phán cầu hòa" Tần Dã Hồ nói.

"Vì sao?" Tần Lạc hỏi.

"Bởi vì Tần gia rơi vào hoàn cảnh gian khó, tứ bề thọ địch".

"Ý của tôi là ... vì sao ông nghĩ tôi sẽ đồng ý đàm phán với các ông?" Tần Lạc nheo mắt cười nói: "Các vị không nên quên, chỉ mấy ngày trước, Tần gia vung đại đao bổ về phía gia tộc Văn Nhân, dáng vẻ ta sống ngươi chết, mối thù không đội trời chung. Cháu trai bảo bối của ông, Tần Tung Hoảnh, hận tôi thấu xương, tìm đủ mọi cách giữ tôi ở lại Thái Sơn... tôi không phải là bậc quân tử, cũng không phải một trượng phu vĩ đại. Người nào tốt với tôi, tôi đương nhiên sẽ nhớ kỹ. Người nào không tốt với tôi, tôi đương nhiên cùng phải nhớ".

Tần Dã Hồ biết Tần Lạc sẽ từ chối bởi vì chỉ có từ chối mới có cơ hội đạt được lợi ích lớn lao.

Nếu như chính bản thân mình vừa nhắc tới đàm phán cầu hòa mà hắn đồng ý ngay, vậy chứng tỏ đầu hắn nhất định có bệnh.

"Nói Tần gia rơi vào hoàn cảnh khốn khó cũng hơi quá" Tần Dã Hồ nói mà không đếm xỉa tới những lý do Tần Lạc từ chối. "ít nhất bây giờ Tần gia có hai con đường đi. Thứ nhất, đàm phán với cậu, cũng chính là đàm phán với Văn Nhân gia và Vương gia. Thứ hai đàm phán với Bạch gia. Nói cách khác bỏ ra một phần lợi ích, trở thành chư hầu của bọn họ. Chúng ta có hai lựa chọn. Cậu chỉ có một. Một là tiếp nhân, không tiếp nhận chính là từ chối".

"Ừ, lão gia ngài cam tâm làm chư hầu cho người ta sao?" Tần Lạc thầm nghĩ Tần Dã Hồ cục kỳ lão luyện trong tranh đấu. Phương pháp tráng sĩ chặt cổ tay của ông ta quả nhiên rất hữu hiệu. Cho dù là Văn Nhân gia hay Bạch gia đều không muốn Tần gia ngả về một bên, thành chư hầu ... lạc đà gầy còn hơn ngựa. Cho dù thực lực Tần gia suy sụp nghiêm trọng sau chuyện này, thậm chí còn bị bỏ rất xa bởi người chiến thắng Bạch gia hay đối thủ truyền kiếp Văn Nhân gia nhưng thực lực bọn họ vẫn rất hùng mạnh. Loại thực lực và sự hùng mạnh này không phải một gia tộc hay một tập đoàn nào đó có thể so sánh được".

"Cam tâm thì sao mà không cam tâm thì sao nào? Tình thế kém hơn người ta, làm được gì nào?" Giọng nói của Tần Dã Hồ vẫn còn rất mạnh mẽ nhưng âm điệu buồn rầu, còn cả chút cảm giác anh hùng nhụt chí.

"Nếu như tôi đoán không sai, lão gia ngài tới tìm tôi trước, còn chưa tới tìm Bạch gia, đúng không?"

"Không sai".

"Vậy tôi có thể cho rằng có phải lão gia có lòng tin với tôi hơn, đúng không?"

"Đúng là nghĩ như vậy nên tôi mới tới. Tóm lại họ Tần vẫn còn đáng tin cậy hơn so với họ Bạch bất tín kia".

Hai bàn tay Tần Lạc bắt chéo vào nhau, ngón tay nhẹ ngàng gõ vào mu bàn tay, nói: "Sao tôi có thể biết được thành ý của Tần gia? Sao tôi tin rằng đây không phải kế tạm thích ứng của Tần gia? Các vị làm bộ đàm phán cầu hòa, đợi sau khi vượt qua nguy hiểm, quay lại cắn trả chúng tôi một cái... tôi không có ý nghi ngờ nhân phẩm của lão gia, vấn đề là chúng ta là những thương nhân nói chuyện thương trường, tôi cần một lý do để có thể thuyết phục bạn bè của mình. Dù sao bây giờ chúng tôi cũng có phương pháp hay để đối phó với Tần gia ... chỉ là cần một chút thời gian mà thôi, chúng tôi có thể thôn tính hoàn toàn nghiệp vụ của Tần gia".

"Thế nhưng anh đừng quên trong khi các vị đang thôn tính thì còn có một đối thủ khác cũng đang nhắm vào đó" Tần Dã Hồ nói.

Quả thật lúc này đổi thủ của Văn Nhân gia không phải là một Tần gia thất bại mà là một Bạch gia đang điên cuồng bành trướng.

Khi bọn họ thôn tính vẫn cần phải chiến đấu, phải chém giết. Trong khi đó Bạch gia chính là đồng bọn của Tần gia khi trước, rất hiểu cách phân bố và tình hình, tài chính của Tần gia. Khi bọn họ thôn tính gần như chỉ là một động tác chuyển từ tay trái sang tay phải...

"Đây vẫn không phải là lý do khiến chúng tôi ra tay trợ giúp" Tần Lạc nói. "Tôi biết bọn họ thôn tính thuận lợi hơn chúng tôi. Cùng lắm thì bọn họ ăn miếng to chúng tôi ăn miếng nhỏ. Tóm lại vẫn còn tốt hơn so với đề nghị cầu hòa của các vị, hơn nhiều so với một kết quả hư danh nhưng thật ra lại chẳng có gì".

"Một khi tôi đã tới, sao có thể dùng thủ đoạn trẻ con đó lừa gạt người khác?" Tần Dã Hồ cười nhạt nói: "Cậu đừng quá coi thường Tần Dã Hồ này".

"Lạc Thổ" Tần Dã Hồ gọi.

Tần Lạc Thồ lấy từ trong cặp của mình ra một tờ giấy. Tần Dã Hồ nhận tờ giấy, mỡ ra, đưa cho Tần Lạc và nói: "Đây là một phương án hợp tác tôi đã soạn thảo khi ngồi trên xe. Tôi nghỉ cậu hẳn rất thích phương án này".

Tần Lạc nhận tờ giấy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã bị chinh phục bởi kiểu chữ của Tần Dã Hổ. Loại chữ này một khi được đưa ra đấu giá, nhất định sẽ đạt được giá rất cao, hơn nữa lại còn được thảo ra khi đang ngồi trong ô tô.

Sau đó Tần Lạc bắt đầu đọc nội dung bên trong.

Càng xem càng kinh hãi, càng xem càng động lòng.

Không thể không nói đây là một phương án cực kỳ có thành ý. Thậm chí những gì bọn họ bỏ ra còn nhiều hơn so với suy nghĩ của Tần Lạc.

Tần Dã Hồ vẫn chính là Tần Dã Hồ, thảo nào ông ta có thể giành được thành tựu như ngày hôm nay. Cách thức làm việc của ông ta cực kỳ quyết đoán người thường khó có thể sánh nổi.

Tần Lạc không trả lời ngay mà hắn gấp tờ giấy lại, nói: "Tôi sẽ đi thương lượng với mấy người bạn. Một mình tôi không thể làm chủ".

Nói xong Tần Lạc quay người đi ra bên ngoài.

"Rất quá đáng" Đợi khi bóng dáng của Tần Lạc biến mất bên ngoài phòng, Tần Lạc Thổ lên tiếng mắng hắn: "Thằng nhải này lòng tham không đáy. Điều kiện đó còn không đồng ý, chẳng lẽ nó muốn cả Tần gia sao? Chúng ta cương quyết cá chết lưới rách với chúng".

Tần Dã Hồ bình tĩnh bưng chén trà lẻn nhấp một ngụm, nói: "Đó là chỗ thông minh của hắn. Hắn đang đoạt thế".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.