Chương trước
Chương sau
Ở trong góc dưới đài Liễu Hạ Huy nhìn chằm chằm vào gã phóng viên làm hỏng buổi lễ, hỏi nhỏ: "Từ đâu chui ra cái đồ ngu ngốc này vậy?"

"Rõ ràng là có kẻ cố tình sắp đặt" Cao Hy Vọng cười nhạt nói. "Làm hỏng danh tiếng của Tần Lạc ngay trong lễ ra mắt của "Thiếu niên y vương". Nếu như chuyện này bị đưa lên báo chí, còn ai muốn tới rạp xem phim nữa không?"

Khi nói ra câu này. Cao Hy Vọng hoàn toàn đứng ở góc độ nhà đầu tư.

Nên biết rằng "Thiếu niên y vương" là bộ phim chuyển thể từ tự truyện. Sự kiện trong bộ phim phần lớn có liên quan tới hiện thực cuộc sống.

Nếu như để cho khán già biết nhân vật chính của bộ phim, Tần Lạc có nhân phẩm bại hoại có ai tình nguyện đi xem bộ phim được làm từ nguyên mẫu của hắn không?

Tần Lạc bị hủy, bộ phim cũng bị hủy.

Thanh danh Tần Lạc bị bôi đen, việc bán vé của phim coi như xong.

Đương nhiên Cao Hy Vọng cũng không cần đứng trên góc độ của nhà đầu tư mà suy xét vấn đề.

Bởi vì ông ta hiểu Văn Nhân Mục Nguyệt coi trọng người đàn ông này tới mức độ như thế nào. Văn Nhân Mục Nguyệt đích thân gọi điện thoại cho ông tạ bảo ông ta tới công ty lấy kịch bản hơn nữa còn đích thân quan tâm tới việc tuyên truyền quảng cáo cho bộ phim.

Việc tuyển chọn nam diễn viên cũng bị trì hoãn mấy tháng trời. Văn Nhân Mục Nguyệt tuyển đi tuyển lại rồi cuối cùng vẫn quyết định để Tần Lạc tự tuyển.

Trước kia đã từng có chuyện đó chưa?

Gia tộc Văn Nhân có rất nhiều sản nghiệp. Kim ngạch kinh doanh hàng tháng đạt doanh số trăm triệu trong tập đoàn cũng có vài công ty. Đây là một một chiến hạm siêu cấp. Điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ mới thành lặp chưa tới ba năm cho tới năm ngoái mới bắt đầu có doanh thu. Hoàn Mỹ chỉ là cái đinh ốc bé xíu trong chiến hạm siêu cấp đó.

Văn Nhân Mục Nguyệt là người cầm lái của chiến thuyền siêu cấp đó. Liệu nàng có cần quan tâm xem một chiếc đinh ốc có vận hành bình thường hay không?

Bởi vì anh ta.

Bởi vì anh ta. Văn Nhân Mục Nguyệt mới chú ý tới điện ảnh và truyền hĩnh Hoàn Mỹ.

Điều này khiến Cao Hy Vọng cực kỳ vui mừng, cũng khiến ông ta cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn.

Thành cũng Tần Lạc, bại cũng Tần Lạc.

"Liệu có phải là đối thủ của chúng ta không?" Liễu Hạ Huy hỏi. "Không phải nam diễn viên trước kia xảy ra chuyện rất huyên náo với Tần Lạc tiên sinh sao? Liệu có phải anh ta tìm người làm không"

"Không thể nào" Cao Hy Vọng lắc đầu nói. "Hắn không có gan đó. Cho dù hắn có muốn làm thì người đại diện cùa hắn cũng sẽ khuyên can. Hắn có thể sử dụng chiêu này đối phó với người khác chúng ta không thể dùng chiêu này với hắn sao? Trong thế giới tiêu khiển hỗn loạn này, người nào mà không có hai ba tình nhân sao? Hơn nữa không có tình nhân thì cũng có thể sắp đặt cho người ta một tình nhân mà. Thời nay,phá hủy thanh danh của một người là chuyện quá dễ dàng, chỉ một câu nói là xông mà".

"Vậy là kẻ nào?" cuộc sống của Liễu Hạ Huy quá khép kín nên không quá nhạy cảm với các âm mưu quỷ kế. Anh ta nghĩ mãi cũng không tìm được đối tượng khả nghi. "Liệu có phải là kẻ thù của Tần Lạc không? Rõ ràng bọn họ đang nhắm vào Tần Lạc?"

"Rất có khả năng" Cao Hy Vọng nói. "Nhìn thẻ phóng viên trước ngực anh ta là của Tuần san giải trí Trung Quốc. Sau này tìm bọn họ thăm dò là được".

Còn có một khả năng rất cao mà Cao Hy Vọng không nói ra. Đó là rất có thể đám người đó nhằm vào Thái công Dân.

Ông ta không cần giải thích cho người ngu ngốc như Liễu Hạ Huy hiểu một vấn đề cao thâm như vậy.

"Rõ là tiểu nhân" Liễu Hạ Huy bất bĩnh nói. "Nếu như tôi biết tên anh ta, tôi sẽ biến anh ta thành một con ngựa trong cuốn tiêu thuyết của tôi. Ngày ngày bị người ta cưỡi".

"…"

Lúc này người ở hiện trường phẫn nộ, không nhẫn nại được nữa có thể kể tới những fan hâm mộ đặc biệt tới đây cổ vũ.

Bọn họ tới vì Tần Lạc, vì muốn nhìn thấy Tần Lạc bằng xương bằng thịt, cũng vì muốn chứng kiến vinh quang của Tần Lạc.

Bọn họ vì Tần Lạc cười, mà vui vẻ, vì Tần Lạc đau khổ mà đón đau.

Nếu như Tần Lạc vung tay lên với bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ kích động gầm lên như điên cuồng.

Nếu như có người sỉ nhục Tần Lạc trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ tức giận gầm lên như phát điên.

Tới lúc này sở dĩ bọn họ vẫn giữ bình tĩnh là vì sự có mặt của Thái Công Dân hơn nữa khi ông già này đứng trên đài khí thế khảng lồ bao phủ cả hội trường.

Không một người nào dũng cảm lên tiếng nếu không bọn họ đã sớm lên tiếng mắng chửi

rồi.

Thế nhưng chịu đựng mãi cũng rất khó chịu.

Vì vậy bọn họ chỉ có thể nhỏ to thì thào bàn tán.

"Thằng ngu đó là ai vậy? Hắn dựa vào cái gì mà nói thần tượng của bọn mình như vậy?"

"Bề ngoài đã xấu, tâm hôn lại càng xấu hơn. Tức quá đi thôi. Tớ chỉ muốn xông tới cắn cho anh ta mấy cái..."

"Người đẹp, hay em coi anh là thẳng xấu xa kia, hung hăng cắn anh mấy cái đi, ôi... em đừng có trừng mắt. Anh nói vậy là muốn cho em hả giận. Em nghĩ anh cổ tình muốn chiếm tiện nghi của em sao? Anh xin em, anh cũng là fan của Tần Lạc. Em cảm thấy fan của Tần Lạc có kẻ hám gái sao? Không phải em đang sỉ nhục anh mà em đang sỉ nhục cộng đồng fan chúng ta".

Lạc Kiệt cũng rất căng thẳng.

Cực kỳ căng thẳng.

Gây ra một chuyện lớn như vậy, đối mặt với một quan lớn cấp bộ, nói không căng thẳng chỉ là giả dối.

Thế nhưng tên đã lên dây, không bắn không được.

Gã đã nhận tiền của người ta.

Hơn nữa không chỉ có nhận tiền của người ta.

Sau khi nghe Thái Công Dân chất vấn nguyên nhân gã nói Tần Lạc là "Mặt người dạ thú". Lạc Kiệt nắm chặt bàn tay, động viên chính mình, một lần nữa nuốt nước bọt, nói: "Nguyên nhân vì sao tôi nói như vậy, người khác có thể không hiểu nhưng Thái bộ trưởng còn không hiểu sao?"

"Tôi không hiểu lắm" Thái công Dản lạnh lùng cắt ngang lời gã. "Tôi hy vọng anh có thể giải thích rõ ràng".

"Được. Đó là ngài bảo tôi nói. Tôi sẽ nói rõ với ngài" Lạc Kiệt nói: "Tần Lạc là một Trung Y, một Trung Y rất danh tiếng. Cho dù một phương tiện truyền thông nào khi viết bài về anh ta cũng đều nói anh ta là niềm hy vọng của Trung Y, cứu vớt Trung Y. Vì Trung Y mà liều mạng. Điều tôi muốn hỏi là có thật sự như vậy không?"

"Tôi nghĩ ở đây cũng còn rất nhiều bạn phóng viên vẫn chưa biết rõ sự thật, đúng không?" Lạc Kiệt quay người nhìn những phóng viên quanh mình. "Một trong những tình nhân của Tần Lạc là Lệ Khuynh Thành là chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế. Trước khi quen biết Tần Lạc, cô ta là ai? Một bà chủ một thâm mỹ viện tầm thường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai năm, từ một bà chủ có doanh thu hàng năm chưa tới một triệu đã thành một chủ tịch có doanh thu một tỷ một tháng... bây giờ Lệ Khuynh Thành đã là người có tài sản trên bốn tỷ. Đúng vậy, con số này rất đáng nghi. Với doanh thu một tỷ mỗi tháng của Khuynh Thành Quốc Tế. Lệ Khuynh Thành hẳn phải có tài sản trên mười tỷ mới đúng, số tiền còn lại rơi vào tay người nào?"

La Kiệt chỉ vào Tần Lạc đang đứng bên cạnh đài gào lên: "Rơi vào tay anh ta. Rơi vào trong túi người anh hùng dân tộc của các vị. Anh ta là cổ đông chính của Khuynh Thành Quốc Tế. Anh ta chính là ông chủ sau lưng của Khuynh Thành Quốc Tế". Nguồn truyện: Truyện FULL

Lúc này Tạ Uyển không thể không đứng ra biện hộ cho Tần Lạc. Trong tay Tạ Uyển có micro nên giọng nói của cô rất to. cả hội trưởng đều nghe thấy.

"Tôi không biết điều anh nói có phải là sự thật hay không, mà cho dù là sự thật, điều này có liên quan gì tới "mặt người dạ thú?? Tần Lạc lão sư dựa vào năng lực của mình kiếm tiền. Không ăn trộm, không cướp đoạt, nộp thuế hợp pháp. Chẳng lẽ không thể có tiền sao? Làm thế nào để chấn hưng Trung Y? Đương nhiên phải làm tấm gương tốt, chính mình phải giàu có, đồng thời khiến nhiều người hành nghề Trung Y giàu có. Tần Lạc lão sư ngay cả bản thân không biết kiếm tiền thì còn nói gì tới sự nghiệp chấn hưng Trung Y?"

"Kiếm tiền thì không sai nhưng khi kiếm tiền lại che đậy bằng bức màn chắn hưng Trung Y. Người như vậy mà trở thành anh hùng sao?"

Tần Lạc mỉm cười đi lên đài nhận micro từ tay Tạ Uyển, nói: "Tôi nghĩ mình cần phải giải thích cho mọi người một chút. Khi tôi quen Lệ Khuynh Thành tiểu thư, quả thật cô ấy đang điều hành thẩm mỹ viện Khuynh Thành. Khi đó một người bạn của cô ấy bị thương ở chân chính là người mẫu chân Trần Tư Tuyền mà mọi người đã biết... tôi dùng bột phấn Kim Dũng chưa khỏi chân cho cô ấy khiến không ai có thể nhận ra vết sẹo cũ nữa. Lệ tiểu thư là người rất có năng lực kinh doanh. Cô ấy nhận ra cơ hội trong lĩnh vực này nên mới thương lượng với tôi việc sản xuất bột phấn Kim Dũng bán ra thị trường. Tôi dùng phương thuốc làm cổ phần. Cô ấy phụ trách việc kinh doanh. Chuyện sau đó thì mọi người đã biết. Cô ấy là một thiên tài kinh doanh".

Không ít người thốt lên kinh ngạc.

Tần Lạc nói vậy chẳng khác nào hắn thừa nhận sự chỉ trích của Lạc Kiệt là đúng. Hắn chính là ông chủ sau lưng Khuynh Thành Quốc Tế.

Tất cả mọi người đều biết Tần Lạc có tiền nhưng không ai ngờ hắn có nhiều tiền như vậy.

Lệ Khuynh Thành phụ trách kinh doanh có tài sản mấy tỷ. Tần Lạc dùng phương thuốc là cô phần có bao nhiêu tiền?

Mười tỷ, hai mươi tỷ hai bao nhiêu?

Hơn nữa hiện nay việc kinh doanh của Lệ Khuynh Thành ngày càng bùng nổ, liên tục mở rộng thị trường trong ngoài nước, Tiền bạc của anh ta càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Anh ta có trở thành người xếp hạng đầu tiên trong danh sách tỷ phú của Forbes không?

"Tôi biết anh sẽ tìm lý do giải thích, vậy anh giải thích thế nào về giao dịch đen bên trong hiệp hội Trung Y?" Lạc Kiệt tiếp tục truy hỏi dáng vẻ muốn bức ép Tần Lạc "huyết chiến" tới cùng.

"Hiệp hội Trung Y?? Tần Lạc dở khóc dờ cười. Gã này đang cố tình giúp mình nổi tiếng sao "Tôi thật sự không biết trong hiệp hội Trung Y có giao dịch đen gì nữa. Nếu như anh biết, anh hãy nói cho mọi người ở đây biết".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.