Chương trước
Chương sau
"Đúng vây a". Tần Lạc phi thường khẳng định gật đầu, nói:"Lúc ấy có bảy hay là tám cô gái trẻ vây quanh hắn. Còn có người gọi hắn là A Zhaxi hay là Agassi gì đó mà hình như là nói bằng tiếng Hàn. Cuối cùng vẫn là con lên giải vây, con nói:"Ông ấy là bố tôi, các cô tìm ông ấy có chuyện gì không?". Đám nữ hài tữ kia không tin còn nói là dù đã có con cũng không ngại.

Long Vương cười đến chảy nước mắt nói:"Chuyện này cũng không làm tôi ngạc nhiên. Lúc Phong Tuyết còn trẻ, tại Yến Kinh hắn nổi danh là mỹ nam tử, danh khí không kém hơn con bây giờ bao nhiêu. Hơn nữa hắn lại còn bày ra vẻ lãnh khốc khiến đám nữ hài tứ kia đều như nổi điên chạy theo hắn. Lúc ấy hắn có một danh xưng là"danh viên sát thủ" bởi vì tất cả các diễn viên nỗi tiếng ở Yến Kinh đều thích hắn. Phàm nơi nào hắn xuất hiện là toàn bộ diễn viên nổi tiếng Yến Kinh đều chạy tới nhìn hắn một lần. Bàn về danh tiếng đối với nữ nhân thì sư phụ và Bình Minh dù có thúc ngựa đuổi theo cũng không bằng hắn".

"Lợi hại như vậy sao?" Lần này đến phiên Tần Lạc kinh ngạc hỏi.

"Về sau, chỉ cần có buổi tụ hội nào mọi người đều cố ý không thông báo cho Phong Tuyết. Ta và Bình Minh cũng đều vụng trộm đi dự, không có biện pháp nào khác vì chỉ cần hắn có mặt là nam nhân khác đều trở thành vai diễn phụ. Con nên nhớ nam nhân có thề tham gia vào những hội này có ai mà không cho mình là rất cao? Ai nguyện ý đi làm vai diễn phụ cho người khác? Vì vậy, tất cả mọi người đều chống lại hắn. Ta và Bình Minh vây mà cũng gia nhập vào đám đối lập khiến cho Phong Tuyết thành kẻ cô đơn. Chúng ta vẫn cho rằng cuộc sống của hắn sẽ không dễ chịu lắm, không nghĩ tới một ngày hắn gặp được cô ấy".

Đột nhiên thanh âm của Long Vương dừng lại, nụ cười trên môi cũng dần dần cứng lại rồi biến mất. Khi nhắc đến từ"cô ấy" thì ông ta giống như là chợt nhớ ra cái gì đó, tựa như nhìn thấy con mãnh thú và dòng nước lũ.

"Cô ấy là ai?" Tần Lạc hỏi.

"Phong Tuyết có nói gì với con hay không?" Long Vương hỏi.

"Không ạ". Tần Lạc lắc đầu nói.

"Quên đi". Long Vương nặng nề thở dài nói:"Đã qua rồi. Cứ để cho mọi việc qua đi".

"À", nếu như Long Vương không phải là sư phụ hắn mà nói, Tần Lạc thậm chí còn muốn dùng"châm phạt" đề bức cung buộc hắn kể lại câu chuyện xưa. Làm gì có chuyện như vậy chứ? Chuyện đang hay lại kể có một nữa, vừa mới mở đầu đã kết thúc rồi? Đây như là hành vi của thái giám bị người ta khinh bi a?

Yến Kinh đồn đại là"Phó Phong Tuyết thiện mưu, Long Thiên Trượng thiện đoạn, Hoàng Thiên Minh thiện chấp hành". Vì sao ta thiện đoạn, vì sao Bình Minh thiện chấp hành là bởi vì chúng ta rõ ràng, chỉ cần Phong Tuyết lập kế hoạch thì nhất định sẽ không thất bại. Hắn tìm phương pháp, ta đánh nhịp, Bình Minh động thủ đi làm. Chúng ta đều tin tường hắn". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Lúc ấy tất cả mọi người đều đánh giá Phong Tuyết rất cao. Kề cả chúng ta nữa. Ba người chúng ta tuy là huynh đệ nhưng tất cả mọi người đều cho là hắn là người có tiền đồ nhất. Chúng ta cũng đều cho rằng hắn sẽ đạt tới một độ cao mà chúng ta không thề với tới được, ài, nhưng hắn lại bị huỷ trong tay một nữ nhân

"Nữ nhân kia"

"Tốt rồi. Không nói cái này nữa". Long Vương khoát tay:"Con kể chi tiết chuyến đi Mỹ đi a".

" " cho dù ông ta là sư phụ mình Tần Lạc cũng muốn động thủ đánh người rổi. Không đánh thì không chịu được?

Vì vậy, trong lòng mang theo sự khuất nhục, sự không cam lòng và tâm tình phẫn nộ Tần Lạc bắt đầu kể lại cho Long Vương hành trình của hắn. Bởi vì đối với Long Vương có lòng bất mãn, vì vậy, câu chuyện này đã bị hắn xào xáo gia công lại. Thí dụ như lúc Jesus và Hồng Phu bị đám bốn người Bá Tước, nhà ảo thuật, Kim Đồng, Ngọc Nữ vây công, trong lúc nguy cấp nhất thì hắn đơn thương độc mã giết đến, lấy một địch bốn khuất nhục quần địch, đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy chật vật đào thoát, à, có hai kẻ không chạy thoát.

Khả năng là trong lòng Long Vương cảm thấy áy náy đối với Tần Lạc nên mặc dù nghe xong cũng không có hỏi hắn:"Lúc trước không phải ngươi nói lúc ấy đang đi chữa bệnh, tại sao lại đột nhiên xuất hiện tại chiến trường, thân thủ của ngươi ngay cả một gã Kim Đồng đánh không lại sao có thề lấy một địch bốn, hay Hoán Khê không có đem việc hẹn gập mẹ nói cho ngươi, tại sao ngươi có thé đưa ra kế hoạch rút củi dưới đáy nổi". Đây là vấn đề thuộc về mặt mũi.

Đợi Tần Lạc kể lại toàn bộ câu chuyện xong, Long Vương mới tán thường nói:"Hữu dũng hữu mưu, tiến thối có đạo lý. Rất tốt. Lần này các con xác thực là đã lập đại công lao. Lẽ ra nên ban thường thì lão Viên lại hỏi xem con có muốn gia nhập quân đội hay không, sư phụ giúp con từ chối rồi".

Tần Lạc cười khổ.

Bị Thứ trưông Bộ Y tế Thái Công Dân kia cho rằng hắn thích họp làm bác sĩ cho nên không muốn hắn tiến vào quan trưông.

Long Vương cũng nghĩ như vậy cho nên giúp mình cắt đứt con đường đi vào quân đội. Xem ra, số mệnh trời sinh hắn để làm bác sĩ.

Long Vương thấy Tần Lạc biểu lộ quái dị thì nói:"Sao thế? Con có vẻ như đang tiếc nuối?"

"Không có, không có". Tần Lạc tranh thủ phủ nhận nói:"Sư phụ cũng biết mà, con thích nhất là trị bệnh cứu người, lý tường cả đời con là chấn hưng Trung y.

Long Vương không thể không biết Tần Lạc nói lời này là"đau xót" đến cỡ nào nên gật đầu nói:"Đúng vậy. Ta nhận con có khả năng đem Trung y phát dương quang đại cho nên mới thay con đem những tạp vụ này đầy đi. Làm quân nhân làm gì, hãy làm tốt những việc trước mắt là đủ rồi".

"Sư phụ giáo huấn đúng ạ". Tần Lạc nói.

"Bất quá, ta đề nghị đặc biệt thuê con làm nhân viên hợp đồng của Long Tức". Long Vương nói tiếp:"Không cần khảo hạch. Y thuật của con cũng không cần khảo hạch nữa".

"Y thuật?"

"Con vào làm quân y của Long Tức Long Vương nói.

" " Tần Lạc xém chút nữa là ngã ngứa. Ngươi không cho ta làm quan coi như xong lại còn sứ dụng miễn phí sức lao động của ta nữa? Ngươi có phải sư phụ ta hay không? Hay là ngươi thấy Hoàng Thiên Minh đáng thương cho nên thay hắn trả thủ đây?

Long Vương như là xem thấu tâm sự của Tần Lạc nên lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài ném cho hắn nói:"Cái này cho con".

Tần Lạc cầm lấy nhìn, đây đúng là cái lệnh bài mà trước kia Phó Phong Tuyết đưa cho hắn, cái lệnh bài của người sáng lập Long Tức.

"Quân Sư thì không cần nữa. Tân nhiệm đội trưởng thì phải do Quân bộ bổ nhiệm cho nên cũng không dùng được. Con và Phong Tuyết hữu duyên, hắn tặng cho con đồ vật thì con hãy cố gắng hảo hảo thay hắn bảo quản lấy. Hắn và ta đồng dạng đều không có con nối dõi, có nhiều thứ cũng cần có một người tiếp nhận truyền thừa".

Tần Lạc ngâp ngừng một lát, rốt cục vẫn phải đem suy nghĩ một mực giấu ở trong lòng nói ra.

Hắn nói:"Sư phụ, người và Long chủ kỳ thật cũng không phải là già, đặc biệt là Long chu, ông ấy dưỡng sinh tốt, chỉ cần ăn mặc thoáng hơn một chút thì thoạt nhìn còn rất trẻ. Con cảm thấy hai người hoàn toàn có thề cân nhắc đi tìm các cô gái trë. Nếu ngại thì để con giúp hai người báo danh, hai người đi gặp mặt? Có địa vị cao như vậy nhất định là sẽ có rất nhiều tiểu cô nương hưởng ứng lệnh triệu tập".

"Cút Long Vương quát to, râu tóc dựng đứng lên giống như Cuồng Sư tức giận vậy. Thấy vậy Tần Lạc liền che đầu chạy trốn.

Chứng kiến cảnh Tần Lạc chạy ra ngoài sân, Long Vương nhịn không được toét miệng ra cười. Nghĩ một chút rồi ông ta hô to:"Tiều Lệ".

Một người phục vụ mặc áo trắng quần đen chạy nhanh tới nói:"Long Vương, có chuyện gì không ạ?"

"Đi lấy cho ta một cái gương". Long Vương nói.

"Gương soi ạ?" Tiểu Lệ sững sốt. Long Vương từ trước tới nay chưa bao giờ dùng tới gương mà. Thấy Tiểu Lệ nhìn mình cằm chằm, khuôn mặt già của Long Vương chợt đỏ lên. May mắn là mặt hắn đen xì cho nên có đỏ lên cũng không rõ ràng lắm.

"Cạo răng". Long Vương nói"Răng ta bị giắt thịt".

"Dạ. Tốt. Đề tôi đi tìm". Tiểu Lệ đáp ứng rồi bước nhanh ra ngoài.

Ra khỏi Long Tức đại viện, Tần Lạc mà bắt đầu an bài hành trình hôm nay.

Đầu tiên là đi gặp Tổ Tứ, xem tình hình giải độc gan cho Vương thị trưông đến đâu rồi. Đó mới là túi tiền của Tần Lạc, mặc dù hắn không phải loại người quá quan trọng tiền bạc nhưng cũng phải quan tâm hơn một chút. Đã khá lâu Garbo không gặp mình rồi, nhất định là rất sốt ruột? Cũng không biết cô có học được cái gì từ trong bức tranh được in thu nhỏ lại đó không. Hi vọng lúc gặp mặt cô có thề nói thêm được gì đó.

Sau đó là đi vấn an Lệ Khuynh Thành, lần này cô ra tay thật đúng là tàn nhẫn. Mấy vị chuyên gia giáo sư lần trước nhảy ra công kích hắn, kêu hắn là "thần côn" gì đó đã bị cô làm cho thân bại danh liệt, cái gì luận văn sao chép, lấy tiền mua danh đều bị cô cho người phát ra. Tuy người khác không biết là do cô làm nhung Tần Lạc thì biết rõ. Đây điền hình là phong cách Lệ Thị.

Sau đó lại đi thăm Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Ồ, vì sao mà mình lại sắp xếp cô cuối cùng nhỉ?" Tần Lạc thầm nghĩ. Tựa hồ mỗi lần hắn đi xa trở về luôn gặp cô cuối cùng. Không biết nguyên nhân làm sao nữa.

Tại sao lại như vậy chứ?

Tần Lạc cố gắng suy nghĩ nhưng nghĩ không ra đáp án cho vấn đề này. Có lẽ là cần phải đến hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt mới được. So với hắn thì cô thông minh hơn. Trên thế giới này, không có mấy vấn đề làm khó được cô.

Đáng tiếc là kế hoạch của Tần Lạc bị tiếng chuông điện thoại dồn dập quấy rầy. Trên máy hiện ra số của Toái Toái, Tần Lạc nhận điện thoại vừa cười vừa nói:"Toái Toái, tôi đang chuấn bị đi tìm cô đây. Nghe nói toà nhà của Hoán Khê làm rất nhanh?"

Tuy nhiên Trữ Toái Toái không trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà lại dủng thanh âm dồn dập nói:"Tần đại ca, anh mau tới đây. Lăng Tiếu tinh rồi".

"Tĩnh rồi à?" Tần Lạc kinh hỉ hỏi:"Tốt. Tôi qua luôn đây".

Sau khi cúp điện thoại Tần Lạc mới phát giác sự tình không thích họp lắm. Lăng Tiếu tinh lại, Trữ Toái Toái nhất định phải cao hứng mới đúng sao thanh âm của cô lại non nóng và lo lắng như thế?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.