Chương trước
Chương sau
Sau khi phó tổng thống Jackson đồng ý với điều kiện của Tần Lạc, ngày hôm sau bọn họ về nước "chuẩn bị". Tần Lạc không đi cùng với phó tổng thống Jackson, hắn còn vài việc cần giải quyết nốt ở trong nước hơn nữa hắn muốn đích thân lựa chọn người đi theo mình.

Sân bay Yến Kinh, Tần Lạc và Hậu Vệ Đông, Minh Hạo, hai người dẫn theo một nhóm người của bộ Y tế đang lưu luyến chia tay.

Minh Hạo vỗ vào bả vai của Tần Lạc, cười hì hì nói:

- Thi triển thần kỹ, khuếch trương uy phong của nước ta khiến người nước ngoài biết Trung y Trung Quốc chúng ta lợi hại.

Vì biết khá rõ chân tướng sự việc, sắc mặt Hậu Vệ Đông khá nghiêm trọng, anh ta bắt tay Tần Lạc, nói:

- An toàn là quan trọng nhất. Những cái khác dù quan trọng tới đâu cũng không bằng.

Tần Lạc cũng nắm chặt bàn tay Hậu Vệ Đông, cho tới tận lúc này hắn mới chính thức chấp nhận tình hữu nghị của Hậu Vệ Đông.

Lần tới nước Mỹ này, Tần Lạc dẫn theo hơn mười trợ thủ.

Vì sự kiên quyết của Lâm Hoán Khê nên lần này nàng đảm nhận vai trò phiên dịch riêng cho Tần Lạc. Đại Đầu và Ly là vệ sĩ công khai, trực tiếp bảo vệ bên cạnh Tần Lạc. Đại sư Trung Y, Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân là người là đích thân phó bộ trưởng bộ Y tế, Thái Công Dân điểm tướng đi cùng, tránh cho Tần Lạc gặp phải những vấn đề thì không có người bàn bạc. Vương Dưỡng Tâm là quản gia, phụ trách vấn đề ăn, ở, mặc, đi lại của Tần Lạc và phái đoàn thầy thuốc, trong phái đoàn, anh ta chính là người bận rộn nhất.

Jesus và Hồng Phu có thân phận đặc thù, không tiện cùng đi. Hai người đã sớm thành một đội tới nước Mỹ trước, tìm hiểu tin tức bảo vệ Tần Lạc.

Còn cả hai nhân viên của bộ Y tế, một người tên là Tiểu Linh, một người tên là Tiểu Nhã, đây là hai cô gái trẻ, dung mạo bình thường nhưng cách nói chuyện, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, cực kỳ thông minh. Hai cô gái này chủ yếu hỗ trợ công việc của Vương Dưỡng Tâm, khi tới nước Mỹ, bọn họ đảm nhận vai trò phiên dịch cho Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân. Trong đoàn còn bốn thanh niên tướng mạo rất bình thường, Thái Công Dân nói đây là bốn vệ sĩ do ông mượn về. Tần Lạc không hỏi lai lịch của bọn họ, chỉ cần thân thủ của bọn họ tuyệt hảo là được, có thể bảo vệ an toàn cho mọi người trong đoàn là được. Không phải chuyện gì cũng phải biết nhiều.

Những người này chính là lực lượng có khả năng nhất bảo vệ Tần Lạc rời khỏi nước Mỹ an toàn. Hơn nữa còn cả một bố trí lớn đằng sau không nói ra.

Sỡ dĩ quên giới thiệu cũng bởi vì hắn không quá quen biết.

Trường bào màu trắng khiến phong thái ông trác tuyệt, ngạo nghễ. Mái tóc dài cột đuôi ngựa, mang phong cách của nhiếp ảnh gia hay một nhà nghệ thuật, chòm râu dài chỉnh tề giống như Quan Vũ nổi danh tuấn mỹ trong lịch sử, dáng người cao gầy, gương mặt gầy, tuấn dật, bất phàm.

Điều hấp dẫn người ta nhất chính là đôi mắt, nhắm mà như không phải nhắm, tĩnh mà như không phải tĩnh, ánh mắt hờ hững nhìn xung quanh hay nói một cách chính xác là không quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh.

Tự do, cô độc, kiêu ngạo, hiền lành.

Tàn nhẫn, phiêu bạt, ôn nhu, bất tử.

Đúng vậy. Bạn không cần dùng nhiều từ hình dung như vậy để mô tả.

Bởi vì chính bản thân ông đã có nhiều đặc biệt, không giống như người thường. Mỗi người đi qua nhìn đều nhìn thấy cảnh tượng không giống nhau.

"Đây là một người đàn ông của thời đại cũ" Đây là phản ứng đầu tiên cũng những người lần đầu tiên nhìn thấy ông.

Cũng bởi vì ông khiến cho người ta chú ý nên cho dù là người Trung Quốc: đàn ông hay phụ nữ, người nước ngoài, người tới đưa tiễn, khi nhìn thấy ông đều không tự chủ được liếc nhìn mấy lần. Có rất nhiều người sau khi nhìn một lát, bọn họ không nhịn được, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Thời cổ đại có mỹ nam tử Vệ Giai bị người xem giết chết. Hiện đại có Phó Phong Tuyết bị người vậy xung quanh ngắm nhìn.

Đúng lúc này, một đám phụ nữ, đáng người cao gầy, cực kỳ xinh đẹp, tay kéo rương hành lý đi về bên này.

Quần áo trên người bọn họ màu sắc khác nhau, áo T-shirt đủ các loại, có chiếc lộ khuôn ngực trắng mịn, có người quấn một chiếc khăn quanh cổ. Tất cả cùng nhau đi tới, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Bọn họ cười nói vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng, đáng vẻ thoải mái, vui tươi.

Không cần đoán cũng biết đây là nhóm người mẫu của công ty người mẫu nào đó hay đám người đẹp được chọn tham gia hoạt động gì đó.

Khi các cô gái đi ngang qua Phó Phong Tuyết đang ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, cô gái đi đầu liếc mắt nhìn Phó Phong Tuyết, lập tức mỹ nữ ngẩn người.

Bởi vì cô ta đột nhiên đứng lại, nên các cô gái đi sau từng người đụng vào nhau. Tiếng kêu "ai ái" liên tiếp vang lên, chỉ còn thiếu tiếng té ngã xuống đất.

- Có chuyện gì vậy? Sao không đi tiếp?

- Dương Dương, sớm biết thế này không có cậu dẫn đội nữa. Đụng đầu tôi đau quá đi mất.

- Nhìn cái gì vậy? Hãy đi đi.

Các cô gái ở sau nhìn theo ánh mắt của cô gái có tên Dương Dương, lập tức bọn họ cũng đồng thời ngây người.

Một đám cô gái trẻ đứng lặng trong đại sảnh sân bay, người đi lại tấp nập chăm chú nhìn một người đàn ông trung niên một cách say đắm. Tình cảnh này quả thật rất quái lạ.

- Không cho ai đoạt với tớ.

Cuối cùng một cô gái tóc ngắn, màu đỏ cũng có phản ứng.

- Tớ là người nhìn thấy đầu tiên.

Cô gái đứng đầu nói, cô ta đứng chắn phía trước như gà mái bảo vệ con.

- Ai tranh được thì của người đó.

Một cô gái ngực bự ở đằng sau chạy về phía Phó Phong Tuyết.

- Agassi.

Cô gái ngực bự cười tủm tỉm nhìn Phó Phong Tuyết, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy tim đập nhanh hơn.

- Anh có thấy con mèo của tôi không?

- Mèo?

Phó Phong Tuyết cau mày.

- Đúng vậy, một con mèo máu trắng, đứt tai. Nó to như này này.

Cô gái ngực bự vừa nói vừa vẽ hình con mèo trên không. Khi cô ta nói, ngực phập phồng lên xuống.

- Không thấy.

Phó Phong Tuyết quả quyết.

- Đại thúc, chú có nhìn thấy con chó nhỏ của tôi không? Nó màu trắng.

- Đại thúc, chú đi đâu vậy? Có khi chúng ta cùng chuyền bay.

- Đại thúc, chú có thể để lại số điện thoại không? Khi nào rảnh chúng mình có thể đi uống café.

Tần Lạc nhìn thấy Phó Phong Tuyết nắm chặt hai bàn tay, hắn vội vàng bỏ Minh Hạo và Hậu Vệ Đông chạy tới cứu giá.

- Cha, các cô ấy làm gì vậy?

Tần Lạc chạy tới hỏi to.

Cha?

Tất cả các cô gái đều tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

- Ông ấy là cha anh?

Một cô gái hỏi.

- Đúng vậy.

Tần Lạc nghiêm túc gật đầu hỏi:

- Các cô có chuyện gì sao?

- Đại thúc sao có thể có con lớn như vậy được, tuyệt đối không thể nào.

- Đại thúc, hãy để lại số của chú, tôi rất muốn tâm sự với chú.

...

Tần Lạc hao tổn bao công sức, cuối cùng Hậu Vệ Đông trong tình cảnh bất đắc dĩ đã phải lấy giấy chứng nhận công tác của mình ra mới có thể đuổi được đám mỹ nữ đeo bám quyết không chịu đi này.

- Cái này do ai vậy?

Tần Lạc thở hổn hển nói.

- Nhiều tuổi như vậy rồi mà.

Tần Lạc liếc nhìn Phó Phong Tuyết, sợ ông nổi giận nên hắn vội vàng đổi giọng:

- Ngay cả người đẹp lão cùng không từ bỏ. Không hiểu đám người đó nghĩ gì nữa?

Tần Lạc có thể nói như vậy nhưng Hậu Vệ Đông, Minh Hạo thì không.

Bọn họ không biết thân phận của Phó Phong Tuyết, nên hỏi Tần Lạc nhưng Tần Lạc không chịu nói. Dù sao hai người cũng biết ông già này thuộc hàng khủng. Ngay cả Thái Công Dân cũng phải khách khí với ông. Hơn nữa trên người Phó Phong Tuyết có một khí thế cự tuyệt người từ xa ngàn dặm khiến suốt một đoạn đường đi cùng nhau, hai người không có cơ hội nói chuyện với ông.

Cho nên hai người Minh Hạo, Hậu Vệ Đông không dám nói giỡn với ông.

Sau khi dặn dò Tần Lạc mấy câu, chào hỏi những người khác rồi cáo từ ra về.

Vương Dưỡng Tâm đứng ở cửa đăng ký vẫy vẫy, Tần Lạc vội vàng dẫn đoàn tới khu vực làm thủ tục đăng ký.

Điều khiến Tần Lạc tức hộc máu chính là nữ nhân viên bảo an phụ trách kiểm tra, kiểm tra tới lui trên người Phó Phong Tuyết, hết mấy phút cũng không xong, cứ như là trên người ông cất giấu thuốc phiện vậy.

Tới lượt ta, chỉ sau hai ba lượt lên xuống là thôi khiến Tần Lạc cực kỳ phẫn nộ. Mình cũng mặc trường bào mà.

Sau khi lên máy bay, Cố Bách Hiền, Lý Tử Nhân, Phó Phong Tuyết ngồi ở hàng đầu tiên trong khoang, Tần Lạc, Lâm Hoán Khê, Vương Dưỡng Tâm ngồi sau ba người.

Nữ tiếp viên hàng không đưa nước tới. Tần Lạc và Lâm Hoán Khê chọn nước khoáng. Vương Dưỡng Tâm chọn nước chanh.

- Hành trình của chúng ta bắt đầu rồi.

Vương Dưỡng Tâm hống một ngụm hết hơn nửa ly nước chanh, nói vẻ thỏa mãn. Anh ta rất thích ra ngoài làm việc với Tần Lạc bởi vì sẽ có những chuyện mới mẻ xảy ra. Mấy lần trước không thể đi cùng, mấy chuyện kịch tính xảy ra anh ta đều bỏ qua, cho tới tận bây giờ anh ta vẫn nuối tiếc. Cuối cùng lần này anh ta cũng có cơ hội đi cùng Tần Lạc.

Lâm Hoán Khê cũng có chung suy nghĩ như vậy với Vương Dưỡng Tâm. Thế nhưng Lâm mỹ nhân của chúng ta càng coi trọng cảm giác được ngồi tựa vào người Tần Lạc như này hơn.

- An toàn quan trọng nhất. Nguồn: truyentop.net

Tần Lạc cười nói.

- Không phải lần đầu tiên tôi tới nước Mỹ.

Vương Dưỡng Tâm nói.

- Cho dù đầm rồng hang hổ chúng ta cũng có thể vượt qua.

- Chỉ hy vọng thế.

Tần Lạc cười gượng.

Tần Lạc yên tâm nhìn Phó Phong Tuyết ngồi ở ghế trước. Hắn nghĩ thầm: "Nếu như Phó Phong Tuyết không đi, cho dù thế nào đi nữa hắn cũng không đồng ý cho Lâm Hoán Khê đi cùng. Phó Phong Tuyết cùng đi, một gánh nặng trong lòng hắn đã được gỡ bỏ.

- Tiên sinh, chào ngài. Xin lỗi mạo muội quấy rầy. Đây là danh thiếp của tôi. Đi cùng đường xa, có thể nói chuyện với nhau không?

Một người phụ nữ phong thái bất phàm, quần áo hàng hiệu ngồi ở dãy đối diện chủ động đưa danh thiếp cho Phó Phong Tuyết.

- Lại tới nữa.

Tần Lạc vẻ mặt không thể nói thành lời.

Những phụ nữ này làm sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ chưa nhìn thấy người đẹp trai sao?

Không phải tấm danh thiếp đầu tiên phải đưa cho mình mới đúng sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.