Chương trước
Chương sau
Một quyền

Chỉ một quyền

Y không tiếp được một quyền toàn lực của Quân Sư. Y vẫn không phải là đối thủ của Quân Sư.

Cũng giống như mấy năm trước, lần này y cũng bị một quyền của Quân Sư đánh ngã.

Quang như kiếm tuế nguyệt như lăng. Tất cả đều thay đổi không giống như kịch bản lúc ban đầu.

Phụt---

Một ngụm máu tươi phụt ra, nhuộm đỏ, loang lổ trên nền nhà đá cẩm thạch.

Hoàng Thiên Trọng nằm xoài trên mặt đất, nhìn Quân Sư đang tiến lại gần phía mình.

Ánh mắt Quân Sư bình tĩnh, sắc bén, không nóng không vội, không nhanh, không chậm, giống như một người thợ săn sắp bắt được con mồi.

Quân Sư đi tới trước mặt Hoàng Thiên Trọng, bình tĩnh nhìn y nói: "Đứng dậy".

Hoàng Thiên Trọng nghiến răng, chống hai tay bò dậy.

Quân Sư ra tay

Một cú đá nâng cao gần như một trăm tám mươi độ, nhằm thẳng vào cổ họng Hoàng Thiên Trọng.

Đoạn hầu cước, tuyệt học Long Tức.

Một khi bị đá trúng, cổ họng yếu ớt sẽ bị đá vỡ vụn. Cho dù Hoa Đà sống lại, Tần Lạc ở nơi này cũng không thể nào cứu chữa được.

Mặc dù Hoàng Thiên Trọng bị trọng thương nhưng y đương nhiên không muốn để người khác giết.

Hoàng Thiên Trọng nhanh chóng lui lại sau, tung một cước phản kích trong khi đó một cước tiếp theo của Quân Sư vẫn nhằm vào cổ họng y.

Liên hoàn cước.

Có thể gọi đây là liên hoàn đoạn hầu cước bởi vì cước thứ hai này giống hệt như cước thứ nhất, cùng hướng tới cổ họng của Hoàng Thiên Trọng. Hơn nữa nếu như Hoàng Thiên Trọng có thể tránh được cước này thì còn cước thứ ba, thứ tư nữa.

Hoàng Thiên Trọng kinh hãi, một lần nữa lui lại sau.

Quả nhiên ngay lập tức cước thứ ba đã tới.

Hoàng Thiên Trọng càng lúc càng lùi nhanh, Quân Sư càng đá càng nhanh. Mặc dù Quân Sư không thấp, đi giày Quân Sư khiến cô cao khoảng một mét bảy lăm thế nhưng Hoàng Thiên Trọng là người lớn, đi giày Quân Sư. Y cao khoảng một mét tám lăm trong khi đó cước nào của Quân Sư cũng nhắm trúng cổ họng y, chứng mình cước của Quân Sư còn có thể đá cao hơn y một đầu, điều này đủ thấy cước lực của Quân Sư mạnh cỡ nào.

Sau khi lách qua một cái bàn. Hoàng Thiên Trọng mắc một sai lầm nhỏ.

Cước này của Quân Sư cực kỳ ác liệt, giày da từ trên cao hạ xuống, mũi nhọn cục kỳ sắc bén đâm thẳng vào cổ họng của Hoàng Thiên Trọng.

Hoàng Thiên Trọng không còn đường lùi. Y chỉ còn biết ngửa đầu ra sau né tránh.

Quân Sư không thể đá trúng cổ họng Hoàng Thiên Trọng nhưng không vì thế mà cô bỏ qua.

Khi gót chân Quân Sư đè xuống dưới. Hoàng Thiên Trọng trúng chiêu vào miệng.

Một trọng lực truyền tới, thân thể Hoàng Thiên Trọng ngã về sau.

Ầm

Thân thể Hoàng Thiên Trọng ngã vào chiếc bàn ăn trong phòng ở ngay sau, ép chiếc bàn ăn truợt về sau mấy bước, cuối cùng nặng nề đổ xuống đất.

Khi chiếc bàn ăn đổ xuống, thân thể Hoàng Thiên Trọng cũng đồ xuống theo.

Két

Tiếng sắt thép cọ sát với mặt nền bằng đá cẩm thạch phát ra những âm thanh chói tai.

"Đứng lên" Quân Sư đứng tại chổ, một lần nữa quát Hoàng Thiên Trọng.

Trong mắt Tần Lạc, màn này rất giống với trong bộ phim "Tom và Jerry" mà Bối Bối thích xem nhất. Sau khi con mèo to bắt được con chuột, nó không ăn ngay mà thả con chuột ra mấy lấn rồi đuổi bắt. Nó không ăn, chỉ trêu chọc.

Hành hạ tới chết.

Tần Lạc đã nhận ra Quân Sư muốn hành hạ Hoàng Thiên Trọng tới chết.

Rốt cuộc hai người này có thâm cừu đại hận gì vậy hả?

Hoàng Thiên Trọng thở hổn hển, thỉnh thoảng y còn bật ho khan mấy tiếng. Gương mặt y trở nên đỏ tía, vết máu tích ở khóe miệng càng lúc càng nhiều, từng giọt nhỏ xuống quần áo.

"Cô hãy ra tay đi" Hoàng Thiên Trọng nằm dưới đất, hung tợn nói: "Không phải cô vẫn muốn giết tôi sao? Không phải cô vẫn muốn giết tôi sao? Tới đây đi. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất của cô".

Quân Sư không nói nữa, cô đi tới chổ Hoàng Thiên Trọng. Text được lấy tại truyentop.net

Tần Lạc cau mày, đi nhanh tới chắn trước người Quân Sư, hỏi: "Chị muốn làm gì?"

"Giết người" Giọng nói Quân Sư trầm thấp, nghe như tiếng tiêu trầm trầm.

"Tôi biết chị hận anh ta" Tần Lạc nói: "Tôi cũng không thích anh ta nhưng bây giờ không phải lúc".

Quân Sư hận Hoàng Thiên Trọng. Tần Lạc cũng hận y. Mỗi một thành viên Long Tức cũng đều hận y.

Thế nhưng bọn họ cần phải giữ được sự tĩnh táo.

Hoàng Thiên Trọng không phải cường đạo, không phải thổ phỉ càng không phải kẻ thù của đất nước. Y là một quân nhân, là đồng đội của bọn họ.

Nếu như Quân Sư đánh nhau trước mặt nhiều người ở Long Tức, đánh chết Hoàng Thiên Trọng, tiền đồ cả đời này của cô sẽ bị hủy hoại.

Mặc dù bọn họ có làm chứng giúp Quân Sư cũng vô ích, bởi vì lúc này còn có những nhân viên phòng ăn cũng chứng kiến, còn cả thành viên đội bảo vệ Long Tức nghe tiếng động cũng chạy tới. Chuyện náo động như này, sao có thể che giấu được?

Chính vì Hoàng Thiên Trọng hiểu được một vài điều nên y càng không tỏ vẻ sợ hãi trước ý đồ của Quân Sư.

Nếu như Quân Sư ra tay tàn nhẫn, không phải đã trúng quỷ kế của Hoàng Thiên Trọng sao?

Nhớ tới những uất ức trước đây, quả thật không khiến con người ta nhẫn nại nổi.

"Chính là lúc này" Quân Sư cố chấp nói: "Tránh ra đi".

"Tôi không để cô đi qua".

"Tránh ra".

Ly lo lắng Tần Lạc và Quân Sư xảy ra tranh chấp, nàng vội vàng đi tới khuyên nhủ Quân Sư: "Quân Sư, chị không nên kích động như vậy. Anh ta làm hại chị, anh ta muốn kéo chị cũng xuống nước".

Hỏa Dược cũng chắn trước mặt Quân Sư, ngăn cản cô ra tay hạ sát thủ.

"Tránh ra" Quân Sư đánh ra một quyền. Tần Lạc và Ly vẫn không nhúc nhích, để mặc cho quyền phong làm tóc tung bay, quạt vào mặt đau nhức.

Quân Sư thu quyền.

Cuối cùng Quân Sư không thể nào ra tay với bọn họ. Đây là những người thân thiết nhất của cô ở thế giới này, có thể được coi là người thân.

"Dừng tay" Một tiếng quát vang lên.

Giọng nói không to nhưng cực kỳ uy nghiêm khiến con người ta phải sợ hãi.

Khi nhìn thấy người tới, Hoàng Thiên Trọng, đang mạnh mẽ chống đỡ, thoáng xụi lơ, nằm ngay đơ trên mặt đất.

Tần Lạc quay người, hắn nhìn thấy người đứng đầu Long Tức hiện nay, Phó Phong Tuyết với mái tóc dài, mặc bộ trường bào màu xanh đang chậm rãi đi vào.

Ông đứng trước cửa không có ý tiến vào gần.

Thế nhưng khi có mặt ông, một người mạnh mẽ như Quân Sư cũng không dám hành động bừa bãi.

Những người khác đều trầm mặc, im như thóc.

Đây chính là thần.

"Các người có thể chết nhưng không thể chết trong tay người nhà" Phó Phong Tuyết trầm giọng nói: "Nơi này là Long Tức".

Hoàng Thiên Trọng không nói câu nào. Y hiểu không nói còn tốt hơn nhiều. Phó Phong Tuyết là một người thông minh, ông không cần người khác chi dạy mình cần phải làm gì. Sự việc đang diễn ra theo đúng kế hoạch của Hoàng Thiên Trọng.

Quân Sư cũng không nói. Cô không biết nên giải thích thế nào. Cho dù lúc này hay sau này, cô nhất định phải giết y.

Còn về phần hậu quả, còn có hậu quả nào nghiêm trọng hơn so với sự thừa nhận của y sao?

Khi nhìn thấy không ai muốn giải thích, cuối cùng Phó Phong Tuyết điểm mặt chỉ tên, ông nói: "Quân Sư, Hoàng Thiên Trọng, lại đây".

Nói xong Phó Phong Tuyết quay người bỏ đi.

Quân Sư không nói không rằng, đuổi theo sau.

Đương nhiên Hoàng Thiên Trọng, bị Quân Sư đánh một trận chí tử cùng lồm cồm bò dậy. Gương mặt y âm trầm, ánh mắt như dao nhìn Tần Lạc, Ly và mấy người Hỏa Dược sau đó cũng lảo đảo bước ra ngoài.

Đương nhiên những người khác cũng nhìn Hoàng Thiên Trọng với ánh mắt sắc như dao.

"Sao chúng ta không mau đi xem?" Tần Lạc hỏi. Hắn thật sự muốn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng Phó Phong Tuyết không nhắc tới tên của hắn, hắn đương nhiên không có lý do. Có lẽ Phó Phong Tuyết cho rằng đây là chuyện của riêng Long Tức.

"Tôi không dám" Ly nói.

Nếu như là Long Vương, Ly có thể dùng thân phận con gái nuôi tới gặp. Hơn nữa Long Vương cực kỳ yêu thương Ly, cho dù Ly có làm gì cùng không trừng phạt nàng.

Thế nhưng Phó Phong Tuyết không phải là Long Vương, ông không nói cũng không thích nghe người khác nói. Hai mươi mấy năm qua. Phó Phong Tuyết giống như một lão ăn mày nằm trên chiếc ghế dài trước biệt thự của Long Vương, gần như không nói chuyện với bất kỳ một ai. Tần Lạc được Phó Phong Tuyết tặng thẻ bài khiến cho người Long Tức phải trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Bây giờ Phó Phong Tuyết trở thành người đứng đầu Long Tức, ông nói cái gì thì chính là cái đó. Người khác muốn làm chuyện gì cũng phải được sự đồng ý của ông.

Tâm trạng Tần Lạc nặng nề, một bụng tức không có cách nào phát tiết ra ngoài.

Tần Lạc đứng ở cửa sổ phòng ăn ở tầng hai nhìn theo bóng dáng Quân Sư đi sau Phó Phong Tuyết đi tới biệt thự Long Vương ở phía sau, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người có nghe thấy Hoàng Thiên Trọng nói gì với Quân Sư không?"

Tần Lạc biết nhất định Hoàng Thiên Trọng nói gì đó với Quân Sư nếu không một người luôn bình tĩnh, ung dung như Quân Sư không thể nào tức giận tới mức độ đó.

Thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Quân Sư nổi điên?

"Không" Ly lắc đầu. Khi đó mấy người nàng đi theo Tần Lạc định rời khỏi phòng ăn, cách Quân Sư đi sau khoảng mấy chục bước chân. Hơn nữa Tần Lạc nói rất nhỏ, mấy người Ly không nghe được.

"Nhất định có liên quan tới anh ấy"Ly nói.

"Có liên quan tới anh ta?" Tần Lạc cau mày hỏi: "Có liên quan tới ai?"

"Việc Quân Sư tức giận như vậy nhất định có liên quan tới anh ấy"Ly nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.