Chương trước
Chương sau
Tần Lạc quay về biệt thự Lâm gia, trong nhà chỉ có người làm là chị Lý đang bận trong phòng bếp- Tần Lạc không nhìn thấy Lâm Hoán Khê.

"Chị Lý. Hoán Khê về chưa?" Tần Lạc

"Về rồi, đang ở trên lầu" Chị Lý nói Cô đi tơi, thì thào vào tai Tần Lạc: "Có vẻ tâm trạng Hoán Khê không tốt. Cậu đi lên nói chuyện với cô ấy đi".

Chị Lý ở Lâm gia đã nhiều năm, có thể coi như một thành viên trong gia đình này. Mặc dù chị Lý chỉ là người làm thuê nhưng lại cực kỳ quan tâm chăm sóc Lâm Hoán Khê, cũng đối xử tốt với Bối Bối. Trong khi đó Lâm Hoán Khê cũng tốt với chị Lý, coi như là chút đền bù cho sự tiếc nuối không có mẹ.

"Được" Tần Lạc trả lời.

Tần Lạc đi lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ngủ nhưng không nhìn thấy Lâm Hoán Khê.

Tần Lạc đứng suy nghĩ một lát rồi đi lên Thư phòng.

Tần Lạc đẩy cửa thư phòng, hắn nhìn thấy Lâm Hoán Khê đang ngồi ngay trước bàn, máy tính đã mở. Tần Lạc ở cửa nhưng lại không nhìn thấy nội dung trên màn hình máy tính.

Tần Lạc đi tới sau Lâm Hoán Khê, ôm cổ nàng từ sau lưng, cười nói: "Em đang xem cái gì vậy?"

Lâm Hoán Khê không động đậy, nàng để mặc Tần Lạc ôm mình, chỉ nói: "Đã bao tháng năm rồi. Đây là lần đầu tiên nhận được tin tức của bà ấy".

"Bà ấy nói những gì?"- Tần Lạc cầm con chuột, kéo lên đâu trang.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Tần Lạc chính là một hàng tít màu đen to: sự kiện ảnh nude không lên quan gì tới Lâm Hoán Khê, tôi mới chính là chủ nhân của bức ảnh đó.

Sau đó là một đoạn dài giải thích: Mỗi người phụ nữ đều gặp được một người đàn ông của đời mình. Nếu như may mắn có thể sống tới đầu bạc răng long nhưng một số ít sẽ chia tay đứt quãng giữa đường. Tôi chính là người thất bại trong tình cảm và hôn nhân thế nhưng khi yêu nhau tha thiết bạn nhất định sẽ tin rằng đó là người đàn ông của cuộc đời bạn. Đó là người đàn ông bạn muốn gắn bó cả đời. Chúng ta nhất định sẽ không chia lìa cho tới Khi từ giã cõi đời này. Vì người đó, bạn có thể tình nguyện làm bất kỳ chuyện gì. Người đó chụp ảnh khi tôi đang ngủ say. Đương nhiên cho dù tôi có tỉnh, tôi tuyệt đối cũng sẽ không từ chối yêu cầu này. Dù gì đi nữa khi tôi còn trẻ, đó là người đàn ông tôi yêu thương.

Tôi không biết vì nguyên nhân gì mà bức ảnh này bị phát tán ra ngoài. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi đã sớm có con đường riêng và không liên lạc với người đó. Bởi vì từng có một lần bị tổn thương cho nên tôi có thể chấp nhận tất cả sự đả kích. Thế nhưng mọi người không nên dùng sai lầm tuổi trẻ của tôi đã công kích một người phụ nữ vô tội Khác.

Vì để chứng minh những lời của tôi là thật. Tôi sẽ up một ít ảnh chụp khi tôi còn trẻ. Mọi người có thể so sánh tìm thấy nét tương đồng.

Bên dưới là bức ảnh chụp người phụ nữ này.

Quả nhiên bức ảnh đó cũng cực kỳ rõ ràng, gương mặt mái tóc, đáng người, khí chất đều rất giống với người phụ nữ trong bức ảnh nude.

Vấn đề là bức ảnh chụp người phụ nữ này khi còn trẻ giống Lâm Hoán Khê tới sáu, bảy phần, không thể không nói Lâm Hoán Khê và mẹ nàng thật sự quá giống nhau.

"Ha ha" Tần Lạc gượng cười nói: "Bà ấy vẫn quan tâm tới em, ít nhất bà ấy biết em bị oan ức nên lập tức đứng ra giải thích cho em".

"Anh không cần an ủi em" Lâm Hoán Khê nói sau đó nàng giật con chuột, kéo xuống cuối trang, nói: "Em chỉ muốn biết rốt cuộc bà ấy muốn làm gì vậy?'

Bài viết này không những không thể giúp đỡ Lâm Hoán Khê, giải thích tất cả mà nó còn như đổ thèm dầu vào lửa.

Ngay khi chủ nhân của bài viết này công bố trên trang mạng lớn nhất Trung Quốc, rất nhiều độc giả đã viết bình luận ở cuối bài viết về vấn đề này.

"Vốn tôi không tin chuyện này có liên quan tới hội trưởng Lâm Hoán Khê nhưng ngay khi bài viết này được công bố, tôi nhận ra hai người bọn họ rất giống nhau. Hai người có quan hệ gì không?"

"Đây có phải là mưu tính vừa ăn cắp vừa la làng không nhỉ? Có phải phần lớn phụ nữ đều ngốc nghếch như vậy hả? Rốt cuộc hội trưởng hiệp hội Trung Y này muốn làm gì? Có phải muốn nổi tiếng tới phát điên rồi hả?"

"Một âm mưu. Một âm mưu trắng trợn. Chẳng lẽ mọi người không nhận ra trong này có mùi sao? Chuyện này vốn đã được dẹp yên, nay một người phụ nữ đột nhiên nhảy ra làm thế này, không phải rất rõ ràng hội trưởng Lâm Hoán Khê tự mình nhảy vào trong đống lửa sao? Tần Lạc là một người thông minh, sao lại chọn một người phụ nữ ngu ngốc như vậy nhỉ? Nếu như không phải Lâm Hoán Khê làm thì còn ai khác làm chuyện này? Mục đích của bọn họ là gì? Vì để lừa gạt của Tần Lạc ba triệu hay nhiều hơn nữa?"

Nụ cười trên gương mặt Tần Lạc cứng đơ. Mặc dù Tần Lạc cố gắng giả bộ nhưng khi đọc những lời bình luận này, hắn còn có thể cười được không?

Sự lo lắng canh cánh trong lòng hắn đã xảy ra, tàn khốc, máu tươi chảy đầm đìa.

Tần Lạc ôm chặt người phụ nữ tTơng lòng, hắn chỉ hận không thể đem nàng tiến vào trong thân thể mình.

Người phụ nữ đáng thương này, trước tiên bị cha mình đâm một đao bây giờ nàng phải đối mặt với chính người mẹ đẻ của mình.

"Bà ấy làm sao vậy? Vì sao lại vậy?" Lâm Hoán Khê hỏi.

Nàng khóc, không âm thanh của nước mắt

Nếu như không có dòng nước mắt nóng bỏng thầm ướt cánh tay mình Tần Lạc sẽ không phát hiện ra.

Nàng kiên cường, nàng độc lập, nàng dũng cảm, nàng có đầy đủ những tố chất của người phụ nữ ưu tú nhưng nàng vẫn chỉ là người, không phải là người thực vật

Chúng ta thường nói bỏ càng lên cao, rơi xuống càng đau. Càng là người thân thì nhát dao đó chọc càng sâu, càng đau đớn.

Cha, mẹ. Chúng ta là những người thân, chúng ta là những người có cùng dòng máu. Những điều tốt đẹp là thế, sao mọi người lại có thể làm nên những chuyện bẩn thiu như vậy?

"Bà ấy có thể không nêu tên em nhưng vì sao bà ấy lại muốn hại em?" Thân thể Lâm Hoán Khê run rẩy, giọng nói run run: "Có phải em thật sự khiến mọi người chán ghét thông?"

"không phải. Em hoàn toàn không đáng ghét" Tần Lạc chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng mình. Hắn biết người phụ nữ này ở trên ranh giới của mất khống chế. Nếu như lúc này hắn không ủng hộ nàng, an ủi nàng. Khiến nàng lấy lại niềm tin, có lẽ một lần nữa căn bệnh cũ lại quay lại với nàng, có lẽ lần này căn bệnh còn nghiêm trọng hơn so với lúc hắn mới quen biết nàng, "Em là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này. Đáng lẽ bọn họ không nên làm tổn thương em. Nhất định có nguyên nhân gì đó trong chuyện này. Nếu không vì sao bà ấy phải đứng ra tuyên bố như vậy? Nói không chừng có lẽ bà ấy bị bắt buộc, đe dọa. Anh hứa với em, anh nhất định sẽ tìm hiểu nguyên nhân cho em, nhất định làm rõ chuyện này cho em".

Tần Lạc hôn lên mái tóc, lên cổ, lên trán Lâm Hoán Khê, không thể khống chế được nỗi đau của mình. Tần Lạc nói: "Còn nữa, em có nghĩ ra không? Người viết bài này cũng không nói thân phận của mình. Có lẽ người này căn bản không phải là bà ấy mà là một người khác có ảnh chụp của bà ấy, đúng không? Cũng giống như lần trước mà, ông ấy không phát tán ảnh lên mạng nhưng nó vẫn xuất hiện trên mạng. Mấy ngày nay anh chỉ điều tra chuyện này. Anh cảm thấy đây chính là một âm mưu. Có người muốn dùng chuyện này tấn công anh. Nếu như em trúng kế, chúng đã đạt được mục đích chính vì vậy em phải cùng anh điều tra hung thủ, cùng anh vạch trần chân tướng của sự việc"-.

Cuối cùng tâm trạng Lâm Hoán Khê cũng bình tĩnh trở lại khi nàng nghe Tần Lạc nói xong.

Đây rõ ràng là một sự sắp đặt, một âm mưu. Nếu không tại sao chuyện này xảy ra từng bước, từng bước một giống như đã bị người khác lên kế hoạch rất chu đáo?

Điều khiến Lâm Hoán Khê cực kỳ khó chịu chính là hai người thân thiết nhất của nàng, những người nàng thù hận nhất, muốn quên nhất nhưng lại khó quên nhất đều tham gia vào chuyện này. Bọn họ đảm nhiệm vai trò tấn công chủ lực. Bọn họ giống như thích khách, như sát thủ, một đao, một thương đâm về phía Lâm Hoán Khê nàng.

Chúng không có sát khí nhưng chúng đang giết người.

"Chúng mình cần phải làm gì?" Lâm Hoán Khê hỏi Nàng rút khăn tay ra lau nước mắt, nói tiếp: "không được cho ông biết".

Tần Lạc gật đầu nói: "Anh biết, anh sẽ không nói cho ông biết'.

Nếu như để ông nàng biết chuyện này, chỉ sợ ông sẽ đau đớn chết mất. Mấy ngày nay biểu hiện của Lâm Thanh Nguyên vẫn không có gì khác thường nhưng đã mấy lần Tần Lạc nhìn thấy bần thần trong khi ăn cơm. Hiển nhiên ông vẫn chưa khôi phục lại tinh thân vì những chuyện đứa con Lâm Hách Uy đốn mạt kia đã làm.

"Thế nhưng xem ra chúng vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này" Tần Lạc nói: "Nếu như chuyện này một lần nữa náo động, có thể tự ông sẽ biết"

"Em muốn giết người." Lâm Hoán Khê nói

Giống như một câu nói thuận miệng như nàng đang nói "Em muốn tắm, em muốn ăn cơm" vậy.

Thế nhưng vì vậy Tần Lạc càng hiểu rõ tâm trạng của người phụ nữ này. Nguồn: truyentop.net

Nàng thật sự nổi giận.

Hoàn toàn nổi giận.

Nếu như chuyện ảnh nude lần trước Lâm Hoán Khê vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh, tỉnh táo thì lúc này đây nàng tuyệt không thế nào để mình ra khỏi chuyện này.

Mẹ của nàng, một người phụ nữ đã nhiều năm không liên lạc với nàng, đột nhiên nhảy ra, phát đi một thông điệp. Tuy ý tứ của bà ấy là giúp Lâm Hoán Khê rửa sạch nỗi nghi ngờ nhưng chỉ cần là một người bình thường cùng biết thận ra bà ấy muốn một lần nữa khuấy đảo chuyện này lên.

không phải tất cả những người mẹ đều vĩ đại, còn rất độc ác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.