Chương trước
Chương sau
Câu nói này vừa bay ra, mọi người kinh hãi.

Du Nguy và Du Phi Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Lạc. đường như không tin điều mình vừa nghe thấy là sự thật. không phải chuyện đã được giải quyết rồi sao? Tại sao người này còn muốn đuổi tận giết tuyệt?

Hai chú cháu vốn nghĩ rằng Tần Lạc đồng ý đi vào trong phòng nói chuyện là hắn đã đồng y không tiếp tục truy cứu, không ngờ lúc này "kịch hay" mới bắt đầu. Hắn kéo mọi người vào trong phòng không vì muốn chấm dứt mọi chuyện mà là chuẩn bị hạ thủ tàn nhẫn.

Nhưng ánh mắt hai người Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu cùng bừng sáng, cả hai vẫn không lên tiếng.

"Anh chàng này được lắm" Hạ Bản thì thào vào tai Hạ Dương.

"Người mà lão gia chúng ta cực kỳ thích thú có thể kém cỏi như vậy sao? Liệu có phải cảm thấy hắn không giống như người thích ức hiếp kẻ khác không?" Hạ Dương nói vẻ đắc ý: "Một khi hắn đã trở nên tàn nhẫn thì ngay cả gã Tôn điên khùng kia cũng phải e ngại hắn".

"Họ Du kia đúng là cực phẩm. Chuyện xảy ra tới nước này rồi mà vẫn muốn đùa bỡn với người khác. Lúc này hắn muốn một chân là còn quá nhân từ".

"Hắn không phải muốn một chân mà hắn chỉ cần một thái độ. Hãy chờ xem trò hay còn ở phía sau".

Vương Cửu Cửu nắm chặt tay Tần Lạc, thầm ám chỉ ủng hộ hắn.

"Nhân Diệu, làm như vậy không hay lắm đâu" Trần Hữu Thiện muốn đứng ra khuyên can. Dù kết quả của chuyện này như nào đi nữa thì với vị trí của mình. Trần Hữu Thiện thật sự không muốn phải thu thập chuyện tối nay. Đập nát một chiếc xe. niêm phong một khách sạn chỉ là chuyện tôn thất kinh tế nhưng nếu như đánh gãy chân một người, xâm phạm tính mạng của người khác, chuyện không còn đơn giản nữa.

"Chú Trần, không cần suy nghĩ quá nhiều" Tôn Nhân Diệu cắt ngang lời Trần Hữu Thiện.

Trần Hữu Thiện không đám nói tiếp khi nhìn thấy sắc mặt không lấy gì làm vui của Tôn Nhân Diệu.

"Ra tay đi" Tần Lạc nhìn thấy Du Phi Dương đang đứng ngây người liền lên tiếng thúc giục: "Thế nào. không thể tàn nhẫn ra tay với chính mình sao?"

"Đại thiếu gia, đại thiếu gia .."Du Nguy khom người đứng trướcmặt Tần Lạc. cầu khẩn: "Đại thiếu gia. Phi Dương tuổi còn nhỏ. không hiểu chuyện. Nếu như làm sai chuyện gì xin đại thiếu gia bỏ quá".

"không phải anh ta không hiểu chuyện mà hiểu rất nhiều chuyện" Tần Lạc cười nói: "Lanh lợi nhưng lanh lợi sai chỗ. Đâị thiếu gia ta là người như thế nào? Tôi biết các nguời muốn đuổi tôi đi để nhận đền bù hậu hĩnh từ người khác .. có lẽ các người có cảm giác rằng sắp đạt được đền bù này nên so với một chân gãy thì tốt hơn nhiều, đúng không? Nếu đã như vậy. tôi sẽ đánh gãy một chân anh ta. Đây chính là cái giá phải trá khi anh ta muốn làm khẩu súng cho người khác'.

"Đại thiếu gia. không có chuyện này. Thật sự không có chuyện này. Phi Dương chỉ là trẻ tuổi hung hăng, càn quấy. Nó không có ý lừa gạt đại thiếu gia".

"Đúng, tôi hiểu rõ ý này. Nếu như tôi chỉ là một thầy thuốc nhỏ nhoi. Anh ta có ý gãy chuyện với tôi. Nếu như tôi không có hai người bạn thoạt nhìn rất có năng lực. anh ta đã cho tôi ăn đủ. Vấn đề quan trọng là tôi có hai người bạn có thực lực vào hàng khủng nên anh ta mới không làm gì được tôi. không đúng thế sao?"

" Du Nguy không sao nói được nữa. Đám công tử khi đánh người thường cố tìm môt người không có thực lực hùng mạnh như mình để chà đạp. Nếu chà đạp vào một đại thiếu gia thực lực hơn mình, không phải rỗi hơi để mình bị đánh hả?

"Tôi biết trong lòng anh ta cực kỳ hối hận. Hối hận không nên làm chuyện này nhưng mà một khi đã làm. nhất định phải gánh chịu hậu quả. Tuy nhiên anh ta cũng có thể nói ra kẻ chủ mưu đứng sau".

"Đại thiếu gia, Phi Dương biết sai rồi. Chúng tôi có mắt không tròng, không nên gây chuyện, không nên ức hiếp bất kỳ người nào. Tôi là chú, thay mặt nó xin lỗi ngài, xin bồi thường cho đại thiếu gia ngài".

"Tôi là đại thiếu gia nhưng không có lòng độ lượng của một đại thiếu gia" Tần Lạc xua tay nói. "Nếu như đợi tôi ra tay thì không chỉ có một chân đâu".

Tần Lạc nhìn Du Phi Dương, nói "Rất lanh lợi. hiểu rõ đạo lý "tìm phú quý nơi hiểm ác. Tôi tin rằng đây không phải lân đâu tiên xảy ra những chuyện như này. Trước kia vận may các người vẫn tốt, luôn ức hiếp một đối tượng không có đủ năng lực trá đòn cho nên dễ dàng nhận được tiền thù lao. Thế nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không có đầu tư như nhau. Có buôn bán tất có thua lỗ. Nếu như đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ lại không nỡ mất một chân sao? Tôi đã nói rồi: chỉ cần tự đánh gãy một chân mình thì chuyện hôm nay sẽ chấm dứt. Tôi sẽ không làm khó các vị nữa, bạn tôi cũng thế. Cho dù các vị nhận được bồi thường nào từ bên kia, chuyện này hoàn toàn không liên quan tới tôi. sắp đặt như vậy đă được coi là nhân từ chưa?"

"Đại thiếu gia. chúng ta nhãy thay đổi cách thức xin lỗi ..." Du Nguy vẫn còn muốn khuyên can.

"Câm miệng. Người bị hại là tôi. Dựa vào cái gì anh cho rằng mình có thể quyết định phương thức bồi thường. Căn cứ theo ý của anh thì chỉ cần phạt ba chén rượu là xong thôi sao?"

Du Nguy thầm nghĩ: câu nói này thật cay nghiệt.

Du Phi Dương nhìn cây gậy đánh Golf dưới chân, sắc mặt anh ta lúc này cực kỳ khó coi.

Có thanh niên nào không coi trọng hình dáng của mình? Đánh gãy một chân, tiếp theo đó thân thể có còn hoàn hảo như trước không?

"Ra tay!".

Mặc Du Phi Dương xám như tro tàn. bàn tay run rẩy. cầm cây gậy đánh Golf ở dưới đất lên một cách cực khó nhọc.

Hai tay Du Phi Dương nắm chặt cây gậy đánh Golf vung lên như chuẩn bị đánh xuống.

Thế nhưng dưới chân Du Phi Dương không có quả bóng đánh Golf mà chỉ có hai đùi anh ta: chân trái và chân phải.

Nói thật Du Phi Dương cũng không biết cần phải đánh vào đoạn nào. Hình như mỗi cái chân này đều cực kỳ quan trọng với anh ta.

Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động. Ai cũng yên lặng nhìn cảnh này.

Khiến một thanh niên đang tuổi tràn đầy sức sống phải đánh gãy một chân của mình. Loại chuyện như này quả thực rất tàn nhẫn, độc ác. Nhất nhiêu học viên đang đứng ở đây thật sự không thể chấp nhận chuyện này.

Du Phi Dương gầm lên một tiếng, hai mắt nhắm lại. cây gậy đánh Golf tàn nhẫn nhẳm chân phải mình đánh xuống.

"không nên" Tần Uyển Như nhào tới. ôm chặt người Du Phi Dương. "Phi Dương không nên. không nên như vậy. Phi Dương, rốt cuộc là ai sai anh? Hãy nói cho bọn họ biết ai sai anh. là Hoa Hạc hả? Nếu không tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này ..

Tần Uyển Như buông Du Phi Dương, quỳ xuống trước mặt Vương Cửu Cửu. gào lên: "Cửu Cửu. xin lỗi không nên lúc nào cũng châm chọc, tôi không nên ghen ghét. Tôi không nên nói tầm bậy ở sau lưng. Tôi van cô hãy giúp tôi. giúp Phi Dương. Tôi thực sự thích anh ấy. Anh ấy không phải cố ý gây chuyện với hai người. Nhất định anh ấy bị người sai khiến nhất định Hoa Hạc kia đã sai khiến anh ấy".

"Câm miệng ... con tiện nhân này" sắc mặt Du Phi Dương xanh lét. anh ta quát mắng Tần Uyển Như rồi xông lên. đánh đá cô ta. Du Phi Dương không nỡ dùng gậy Golf đánh gãy chân mình nhưng rất thích dùng nó đáng người khác.

Con bé này, con bé ngu ngốc. Dù Du Phi Dương có phải đánh gãy một chân anh ta cũng vẫn muốn bảo vệ bí mật này thế mà bị cô ta vạch trần. Nếu như vậy không phải cố gắng của mình đều bị đổ xuống sông xuống biển sao, sự nhục nhã mà chú mình phải gánh chịu cũng đổ đi sao? Khi nghĩ tới phản ứng sau này của Hoa gia. Du Phi Dương cảm thấy như lửa giận đang thiêu đốt lòng mình..

Vương Cửu Cửu đang đứng bên cạnh Tần Lạc, ra tay nhanh như chớp, một cước tung ra đá ngay vào gương mặt đang cau có của Du Phi Dương.

Bịch...

Du Phi Dương gào lên một tiếng bi thảm, người bay lên cao sau đó nặng nề nện xuống nền nhà.

Vương Cửu Cửu đã từng luyện tập Quần Thể Quyền trong quân đội. Việc đánh nhau với hai, ba người đàn ông hoàn toàn không có vấn đề gì.

"không được ức hiếp phụ nữ" Vương Cửu Cửu khinh thường nhìn Du Phi Dương: "Hơn nữa lại là một người phụ nữ đang yêu mình".

không phải Vương Cửu Cửu đã tha thứ cho Tần Uyển Như hay là đồng cảm với cô ta. Nàng chỉ thuần túy nghĩ rằng hành động của Du Phi Dương rất độc ác.

Cho dù Tần Uyển Như cực kỳ sai sót nhưng cô ta chỉ vì yêu mà mới làm ra những chuyện như vậy.

Nhưng ngược lại Du Phi Dương còn không cảm động mà còn xông lên đánh cô ta..

Điều này không khỏi Vương Cửu Cửu nhớ tới tình cảnh của mình khi xưa. Khi đó nàng cũng cố gắng làm những việc vô nghĩa mà không bao giờ chùn bước chỉ để yêu một người đàn ông, không được phép của người đó mà kiên trì theo đuổi người đó.

Cuối cùng nàng cũng đi vào thế giới của người đó, đi vào lòng người đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Còn Du Phi Dương thì sao? Anh ta có phải là một người đàn ông không?

Nụ cười trên gương mặt Tần Lạc cứng đơ. Một kịch bản vốn được sắp đặt rất tốt lại xảy ra thay đổi bất ngờ.

Một người phụ nữ muốn người đàn ông cực kỳ ghi nhớ mình thì sẽ phải nổi cơn điên, sẽ nổi loạn.

Hiển nhiên Tần Uyển Như hiểu rất rõ đạo lý này.

Tần Uyển Như không màng sống chết xông lên cứu lấy một chân này của Du Phi Dương nhưng chính cô ta lại người người đàn ông mình đang cố che chở đánh bầm dập mặt mũi.

Tần Lạc đi tới trước mặt Du Phi Dương, hắn nhặt cây gậy đánh Golf lên.

Phù..

Tần Lạc giơ cao cây gậy sau đó nặng nề giáng xuống.

Răng rắc...

Cây gậy đánh Golf nện xuống ngay đầu gối của Du Phi Dương, chỗ nối các khớp xương. Lập tức trong phòng vang lên âm thanh xương cốt bị nghiền nát.

"A..." Du Phi Dương gào lên một tiếng bi thảm sau đó ngất xỉu.

Tần Lạc vẫn không có ý đừng tay.

Một lần nữa Tần Lạc giơ cây gậy đánh Golf lên. một lần nữa đánh mạnh xuống dưới. Răng rắc...

Đầu gối còn lại của Du Phi Dương cũng bị Tần Lạc đánh gãy.

Hắn đã từng nói nếu như để cho hắn ra tay thì không đơn giản chỉ là gãy một chân: ít nhất là hai chân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.