Chương trước
Chương sau
Niềm vui tới quá bất ngờ khiến ngay cả Tần Lạc cũng không thể tin vào mắt mình.

Thành công?

Hắn thật sự đã giết chết Trúc Bản Vô Tâm, một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế sao? Hắn không chỉ biết phòng thủ mà còn có thể tấn công. Hắn không phải là phế vật, là một thiên tài, thiên tài y thuật, thiên tài trong giới võ thuật nữa sao?

Mẹ ơi, sao người có thể sinh ra con ưu tú như thế này?

Thiên hạ đệ nhất phòng thủ hơn nữa còn có năng lực tấn công.

Đại biểu cho việc mình hắn có thể đơn độc đấu với Hoàng Đế … đúng vậy hắn quả thật đã chuẩn bị như thế nếu như con người đó dám tới.

Thế nhưng gã kia đã trúng một đao, tại sao vẫn còn đứng vững như núi Thái Sơn vậy? Nếu như anh chàng Tần Lạc của chúng ta trúng một đao, hắn đã sớm nằm quay trên mặt đất rồi.

"Ba từ vừa rồi mày đã nói rồi, không cần phải tiếp tục nhắc lại nữa." Tần Lạc cười tủm tỉm nhìn vào giữa bụng Trúc Bản Vô Tâm một lần nữa thưởng thức kiệt tác của mình. "Nếu như tao không chết thì chính là mày chết."

Những cao thủ trong lĩnh vực này đều có tính cách cực kỳ cao ngạo. Tính tình Trúc Bản Vô Tâm cũng cực kỳ cao ngạo.

Khi nghe Tần Lạc nói xong câu đó, hai con ngươi đỏ ngầu của Trúc Bản Vô Tâm trở nên đỏ như máu.

Khi gã dùng một đao chém chết sư phụ, hai mắt gã cũng trở nên như thế này.

Trúc Bản Vô Tâm lấy từ trong người ra một cái bình nhỏ, gã lấy một hoàn thuốc màu trắng từ trong bình, bỏ vào trong miệng.

Sau đó Trúc Bản Vô Tâm vung trường đao, cắt hết áo ở thân trên của mình, cuối cùng gã trở thành một người đàn ông lõa thể nửa người. Trong khi đó thanh chủy thủ cắm trước bụng gã trông cực kỳ khủng bố, nó đâm vào trong da thịt nhưng vẫn còn đang lắc lư cái chuôi của mình, máu tươi chảy xuống dưới dọc theo chuôi đao, giống như cùng con dao nhỏ làm thành một dòng suối vậy.

Cho tới lúc này Trúc Bản Vô Tâm mới nhổ thanh chủy thủ của Tần Lạc đang cắm trong bụng mình ra. Lúc này gã đã sớm chuẩn bị một hoàn thuốc màu trắng trong lòng bàn tay mình, sau đó dùng lòng bàn tay miết hoàn thuốc thành bọt. Trúc Bản Vô Tâm úp lòng bàn tay lên miệng vết thương. Lúc này bọt thuốc giống như bị lên men, nhanh chóng lan ra xung quanh, nhanh chóng phong tỏa miệng vết thương, máu tươi ngừng chảy, thoạt nhìn có vẻ rất tốt.

Tần Lạc cũng là thầy thuốc nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy loại thuốc chữa thương công nghệ cao như này. Không thể không nói những cao thủ hàng đầu thường có mối quan hệ với những phòng thí nghiệm công nghệ cao ở Châu Âu. Bọn họ có thể được trang bị những sản phẩm tiên tiến nhất vẫn chưa được đưa ra ngoài thị trường tiêu thụ.

Sau khi bịt miệng vết thương, Trúc Bản Vô Tâm lấy từ bên hông ra một cuộn băng gạt màu trắng, cẩn thận băng bó vết thương.

Động tác của Trúc Bản Vô Tâm rất chậm nhưng không hỗn loạn, dường như gã muốn cho Tần Lạc một cơ hội tốt.

Thế nhưng lúc này Trúc Bản Vô Tâm chỉ dùng tay trái để xử lý mọi công đoạn, bàn tay phải của gã chưa từng rời khỏi thanh đao võ sĩ đạo Nhật Bản của mình. Chính vì thế cho dù Tần Lạc có muốn nhân cơ hội Trúc Bản Vô Tâm đang trị thương, ra tay chấm dứt trận chiến này cũng không dám khinh xuất hành động.

Tần Lạc biết gã Trúc Bản Vô Tâm này đao pháp cực lợi hại. Đao ảnh đầy trời khiến Tần Lạc luôn rơi vào trạng thái căng thẳng. Lúc này mà hắn xông lên, không phải hắn sẽ bị chém thành mấy mảnh sao?

Tới khi thực hiện xong toàn bộ tiến trình chữa thương, hai tay Trúc Bản Vô Tâm lại cầm chặt thanh đao của mình.

Trúc Bản Vô Tâm hít một hơi thật sâu nói với Tần Lạc: "Bây giờ tao muốn quyết đấu với mày. Đánh cuộc tính mạng của tao và mày."

"Nó nhảm nhiều quá. Thời gian đó đủ để mày chém được mấy đao rồi đó …" Tần Lạc không nhịn được lên tiếng thúc giục. Hắn biết con người càng nôn nóng càng dễ phạm sai lầm. Chính hắn từ đó có thể tìm ra cơ hội hạ thủ. Hơn nữa nếu tên này nôn nóng, nói không chừng miệng vết thương của gã lại bung ra, như vậy Tần Lạc có thể không cần chiến mà giết chết đối thủ của mình.

Mỗi một cao thủ đều mơ ước chuyện gì? Một trận chiến đấu đầy sảng khoái sao? Ai có ý thức biểu diễn trong cuộc chơi này thì mặc người đó thích. Tần Lạc hắn chỉ thích biểu diễn, khoái cảm trên giường hơn.

Trúc Bản Vô Tâm cầm thanh đao võ sĩ múa trên đỉnh đầu, giống như một thầy tế xa xưa đang cúng tế.

Bước chân gã nhẹ nhàng di chuyển, lấy Tần Lạc làm trung tâm, di chuyển thành một vòng tròn.

Một vòng …..

Hai vòng ….

Ba vòng …

Cuối cùng Trúc Bản Vô Tâm nói với Tần Lạc: "Bây giờ tới lượt mày tấn công."

"…"

Tần Lạc thực sự chỉ muốn chửi cả họ nhà nó. Tại sao thằng này lại thích đùa giỡn với người khác vậy? Đã nói tấn công mà sao giờ lại mặt dầy không tấn công nữa?

Trúc Bản Vô Tâm cũng không có cách nào khác.

Mặc dù Tần Lạc vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nụ cười như một người mắc nợ người khác, hoàn toàn không có phong thái của một cao thủ. Thế nhưng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Trúc Bản Vô Tâm lại không dám xông lên tấn công như trước nữa.

Giống như Trúc Bản Vô Tâm đã biết trước kết quả. Có vẻ gã không tin tưởng bản thân mình sẽ đột phá qua thần kỹ phòng thủ của đối thủ.

Xông lên tất thất bại, chịu nhục như vậy tại sao không chủ động chờ đọi hắn tấn công lại mình?

Sau khi Trúc Bản Vô Tâm bị Tần Lạc chọc một dao, đột nhiên gã trở nên thông minh. Gã quyết định tahy đổi đấu pháp của mình.

Đương nhiên Tần Lạc sẽ không chủ động xông lên tấn công. Năng lực tấn công của hắn thậm chí còn không lại được Ly, căn bản chỉ làm mồi cho người khác.

Chính vì vậy hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, không người nào muốn xông lên tấn công người nào. Không người nào tìm ra cách đánh bại người kia.

Thế nhưng anh bạn Tần Lạc của chúng ta chỉ nhìn chằm chằm vào cái bụng bị thương của Trúc Bản Vô Tâm, thầm nghĩ nếu như chất độc trên thanh chủy thủ phát tác, mày còn có thể đứng đối mặt với tao trong bao lâu?

Không nên mắng Tần Lạc vô sỉ. Khi bạn đối mặt với chuyện sống chết, bạn có thể làm bất kỳ điều gì để tồn tại.

Vốn trước đó khi Tần Lạc không có quá nhiều tin tưởng vào việc đâm đối thủ một đao trong khi phòng thủ. Càng huống chi chiêu này của hắn dùng để đối phó với Hoàng Đế. Tần Lạc vốn nghĩ rằng Hoàng Đế sẽ tự mình ra tay đối phó với hắn. Dù gì đi nữa hắn là người đứng đầu trong nhóm người của mình.

Điều Tần Lạc không ngờ chính là bản thân hắn đánh giá quá cao năng lực của bản thân hay nói chính xác là mị lực. Hoàng Đế không tới, Bá Tước đã bị Ly đoạt mất, người hắn phải đối phó chỉ là một tiểu lâu la …

Tần Lạc lo lắng rằng một đao này đâm không giết chết Hoàng Đế nên hắn đã bôi chất độc trên thanh chủy thủ.

Hơn nữa còn là thuốc độc có độc tính mạnh.

Điều khiến Tần Lạc cực kỳ nóng ruột chính là tại sao tên này vẫn không ngã?

Một điều không ai ngờ tới là: Bá Tước, nhân vật được xưng tụng là thứ hai Châu Âu, chỉ đứng sau Hoàng Đế, hoành hành nhiều năm ở Châu Âu, người mà gặp người, người sợ, quỷ gặp, quỷ sợ nhưng khi gặp Quân Sư lại giống như gặp khắc tinh của mình, bị Quân Sư đánh như một con lợn vậy, căn bản là không có cơ hội đánh trả.

Đương nhiên ông ta đã trả đòn nhưng khi trả đòn còn bị đánh tơi tả, thê thảm hơn nữa.

Chẳng lẽ đệ nhất Châu Á lợi hại tới mức độ này sao?

Cho dù là khi ông ta đánh nhau với Hoàng Đế cũng tuyệt đối không rơi vào tình cảnh bất lực như lúc này.

"Tao không phục." Bá Tước thầm gầm lên trong lòng.

Mái tóc được chải chuốt gọn gàng giờ rối tung, người ông ta dính đầy mảnh gỗ vụn và bụi đất. Trên mặt Bá Tước còn in một dấu chân rất to, trán và mũi dính đầy vết máu.

Bá Tước hất tung cái bàn, cái ghế gãy chân nằm đè lên người mình. Cuối cùng vào lúc này Bá Tước không còn coi chúng như tác phẩm nghệ thuật nữa rồi.

Hai chân Bá Tước hất lên, một thế Lý Ngư Đả Đỉnh, bật người đứng trên mặt đất.

Loảng xoảng … răng rắc …

Loảng xoảng … răng rắc …

Loảng xoảng … răng rắc …

Bá Tước đi nhanh về phía Quân Sư. Mỗi bước chân bước đi đều vang lên âm thanh nặng nề, cùng với bước chân nặng nề là âm thanh vỡ vụn của những mảnh gỗ dưới châ Bá Tước.

Sắc mặt Quân Sư nghiêm trọng, cô cau mày nhìn chân Bá Tước.

Quân Sư với chiều cao và trọng lượng thân thể Bá Tước, tuyệt đối không thể gây nên tiếng bước chân nặng nề như vậy. Nhất định Bá Tước đã xử dụng phương pháp đặc biệt nào đó.

Hơn nữa điều càng khiến Quân Sư ngạc nhiên hơn chính là mỗi bước chân của Bá Tước, thân hình ông ta dường thu nhỏ lại một ít.

Căn cứ theo quy luật tự nhiên, khi khoảng cách giữa hai người càng gần, vật thể trong tầm mắt của nhau càng to mới đúng. Thế nhưng có vẻ như thân thể Bá Tước đi ngược với quy luật vật lý tự nhiên.

Một thân thể vốn cao một mét năm mươi lúc này thu nhỏ lại chỉ còn chừng một mét ba mươi, một người tự dưng lùn đi hai mươi phân. Dường như thịt trên người Bá Tước cũng bớt đi mười cân. Bộ quần áo lao động màu xám trên người giờ rộng thùng thình, giống như bất kỳ lúc nào nó cũng tụt khỏi thân hình ông ta.

Bây giờ nhìn lại Bá Tước càng giống một người lùn.

Loảng xoảng …

Bá Tước đứng lại cách Quân Sư một khoảng cách năm mét, nhìn Quân Sư với ánh mắt âm u. Trong khi đó thân thể Bá Tước vẫn vang lên tiếng răng rắc như tiếng đạn nổ, giống như tiếng ngô rang đang nổ vậy.

"Súc cốt?" Quân Sư trầm giọng hỏi.

"Không biết." Bá Tước cười nhạt nói: "Đây chính là bạo cốt."

"Bạo cốt?" Quân Sư giải thích không được. Rõ ràng khớp xương càng lúc càng thu nhỏ, tại sao lại gọi là bạo cốt?

"Không sai, bại cốt." Bá Tước liếm đôi môi khô khốc, giống như ông ta đang khát nước. Thế nhưng quả thật ông ta đang khát nước.

Không phải ông ta muốn uống nước mà chính là máu.

Bạo cốt là công phu đi ngược với nguyên lý thân thể, mỗi lần sử dụng máu trong cơ thể sẽ sôi trào, bốc cháy, thân thể con người giống như bị nướng cháy.

Lúc này cần bổ xung một lượng máu lớn …

Truyền thông phương tây thường đưa tin về những con quỷ hút máu người, nói là có người thích hút máu người khác. Thật ra điều này đổ oan cho những con quỷ hút máu. Đây chính là phản ứng bình thường của người luyện tập Bạo Cốt.

Khi Bá Tước rời khỏi cái gia đình khổng lồ của mình, rời xa cái dòng họ vinh quang mấy trăm năm lịch sử, không chỉ bởi vì ông ta phạm án giết người. Giết người đối với những người như ông ta nào thấm vào đâu?

Nguyên nhân chính thức của nó là ông ta không có cách nào quang minh chính đại hút máu người.

Khi bước vào thế giới hắc ám, trở thành một trong tám chiến tướng của Hoàng Đế, ông ta sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề này nữa.

"Vương Hậu điện hạ, cuộc chiến của chúng ta bắt đầu nào." Bá Tước hào hoa phong nhã giơ tay làm thành tư thế mời.

Theo quan sát của Quân Sư, nụ cười của Bá Tước mang theo cái lạnh thấu xương. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Trên thế giới bao la này có vô số điều kỳ lạ.

Có một số người là người, nhưng có một số người, bạn thật sự không thể coi là người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.