Chương trước
Chương sau
Đã sống lại?

Thật sự sống lại?

Vô số người xem ti vi đầu tiên là vô cùng khiếp sợ, sau đó là hò hét hoan hô. Có người mạnh mẽ ôm lấy người tình ở bên cạnh, có người mở tủ lạnh lấy bia ra uống ăn mừng, lại có một đôi vợ chồng già cả lau nước mắt cho nhau…

Bọn họ không hề có liên hệ trực tiếp gì với Tần Lạc, càng không có ý tứ ganh đua gì, bọn họ chỉ đơn thuần là vì một kỳ tích phát sinh này mà ủng hộ, vì một sinh mạng được cứu vớt mà cảm thấy vui mừng.

"Người thanh niên Trung Quốc này thật giỏi…"

"Ồ, trung y thật thần kỳ, cũng giống như công phu võ thuật của Trung Quốc…"

"Ồ, Sunzanne, cô thấy thế nào? Tôi thật thích anh ta, tôi muốn lấy anh ta làm chồng…"

…………….

Đối lập với vẻ hưng phấn, vui mừng của khán giả chính là thái độ của các bác sĩ và nhân viên thuộc tổ ủy của đại hội đang đứng đầy trong ngoài phòng bệnh. Cho dù bọn họ cũng rất kích động khi nhìn lên kỳ tích trên màn ảnh nhưng sau đó một lúc, trên mặt bọn họ lại hiện lên sự ủy khuất cùng với không cam lòng.

"Chuyện này sao có thể xảy ra được?" Hoens vừa thì thào như tự nói với chính mình, ánh mắt dại ra, giống như cá chết nổi trên mặt nước. "Tại sao có thể như vậy? Đây là đi ngược lại với nguyên tắc khoa học. Chẳng lẽ…khoa học cũng có thể sai lầm? Hay là…Thượng đế hiển linh?" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ông tình nguyện tin tưởng đây là Thượng đế hiển linh, cũng không muốn tin tưởng đây là chuyện mà một người thầy thuốc trung y tuổi còn trẻ làm được.

Hoens hiểu rõ bệnh tình của Tiền Hoành Lượng. Sau khi Tiền Hoành Lượng lâm vào hôn mê, đích thân ông đã đến đây hội chuẩn. Nhưng cho dù là kinh nghiệm của ông hay dùng dụng cụ khoa học để kiểm tra, kết quả cũng chứng minh tình huống của Tiền Hoành Lượng rất không tốt. Mặc dù ông ta tự mình phẫu

thuật, xác suất thành công cũng chỉ có ba mươi phần trăm.

Hơn nữa, bởi vì máu huyết ứ đọng trong não quá nhiều, chỉ cần hơi chút không cẩn thận cũng có khả năng làm cho máu huyết băng hội, lúc đó cho dù Jesus tự thân xuất hiện cũng rất khó cứu vớt. Không được người nhà bệnh nhân đồng ý, không ai dám phẫu thuật mạo hiểm như vậy.

Vậy mà anh ta lại làm được rồi.

Hoens nhìn gương mặt bình tĩnh của người tuổi trẻ kia qua cửa sổ phòng bệnh, chính mình trong hoàn cảnh này, cũng không thể bình tĩnh như thế được.

"Tại sao anh ta có thể làm được như thế nhỉ?"

Sau đó ông ta lại nghĩ tới những lời nói của mình vừa rồi.

"Không phải tôi hoài nghi, mà là không chút tin tưởng. Tôi chỉ tin tưởng vào khoa học. Tôi biết một người không thể hô hấp đại biểu cho cái gì, như vậy bệnh nhân tất sẽ chết…việc này rất không có tính người. Bọn họ lại dám dùng tính mạng đồng bạn của mình để thử nghiệm, lấy lại danh dự đã mất."

"Anh ta không có y đức, không xứng là một người thầy thuốc. Nếu có thể, tôi muốn tố cáo hành vi phạm tội này đến đại hội truyền thống y học, thỉnh cầu họ khai trừ tư cách đại biểu của anh ta."

…………….

Nguyện ý gánh chịu nguy cơ để giải phẫu cho đồng bạn của mình, vì cố gắng lấy lại danh dự cho trung y mà công khai cuộc phẫu thuật lần này cho công chúng, thầy thuốc như vậy, sao có thể nói là không có y đức?

Hơn nữa, y thuật thần kỳ như vậy…

Hoens lấy mũ đội trên đầu xuống, cúi đầu thật sâu về hướng Tần Lạc.

Vừa rồi máy quay đang quay tình cảnh nơi này, vì vậy hình ảnh Hoens đang cúi đầu chào Tần Lạc liền hiện lên trước mắt của tất cả người xem.

"Ồ, Thượng đế, các ông thấy không? Tiến sĩ Hoens của chúng ta vì cảm phục y thuật thần kỳ của trung y Trung Quốc mà cúi đầu…phải biết rằng, tiến sĩ Hoens là chuyên gia trên lĩnh vực bệnh xuất huyết não. Thậm chí, ông còn được dự đoán sẽ đạt được giải Nobel trên lĩnh vực này." Reger lên tiếng nói, làm cho

không khí nghiêm túc lại trở nên ồn ào.

Không biết có chuyện gì xảy ra nhỉ? Những người xem ti vi nguyên bản thấy Hoens đang chê cười đột nhiên thu liễm nụ cười rồi cởi mũ cúi đầu xuống, sau đó yên lặng rẽ đám người xung quanh tiến vào trong phòng bệnh.

Không có người nào chê cười, cũng không có ai cho rằng ông chạy trốn, tất cả đều dành cho ông sự kính trọng…cho dù trước đó ông đã nói những lời khó nghe không tốt. Tại giờ khắc này, tất cả đều được tha thứ.

Trên mặt Reger tràn đầy vẻ tươi cười rất chân thành, cũng rất hòa ái. Đối với người trẻ tuổi sáng tạo ra kỳ tích kia như rất cảm khái…

Nhưng chỉ mình ông ta biết rõ ràng mình đang ngụy trang thật khổ sở. Nếu như có thể, ông ta muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Người bệnh vừa mới tỉnh lại, anh hùng vừa mới xuất hiện, ông ta không thể không phát biểu nhiệt tình, làm sao có thể chạy trốn khỏi đây bây giờ.

Nếu như bây giờ ông ta quyết định rút lui khỏi đây, như vậy ông ta cũng không có khả năng leo lên được vị trí này ngày hôm nay.

Ông ta một mực ở bên cạnh mà chứng kiến quá trình Tần Lạc ra tay, cả quá trình thật đơn giản, đơn giản đến mức làm cho người ta khó tin.

Anh ta đối với lần phẫu thuật này rất nắm chắc, làm gì có chuyện chỉ có nắm chắc "sáu thành" theo như lời anh ta nói.

Như vậy, ngay từ đầu, là anh ta cố ý phát sinh ra tranh chấp cùng với Phùng Phú Cường, cũng là cố ý bị hắn "khích bác".

Reger liếc mắt nhìn về phía Phùng Phú Cường, tên ngu ngốc này quả nhiên sắc mặt tái nhợt, hai mắt mở trừng trừng nhìn Tần Lạc…hắn còn không biết cách che dấu lại?

"Một người trẻ tuổi thật đáng sợ." Trong lòng Reger thầm nghĩ. "Tất cả mọi người đều bị anh ta tính kế, kể cả chính mình. Tất cả đều muốn đem anh ta ra chế giễu, kết quả là đều bị anh ta dùng sự thật mà nhục mạ lại."

Trước khi Tần Lạc tiến vào phòng phẫu thuật đã nói: "Nếu như làm những người bụng dạ khó lường thất vọng…tôi rất vinh hạnh. Đây chính là việc mà tôi muốn làm."

Hiện tại Reger đã hiểu rõ những lời Tần Lạc nói lúc đó. Hết thảy hắn đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ đến lúc ra tay. Đến khi không người nào có thể cản trở hắn tiến vào cứu trị đồng bạn nữa, hắn mới nói lộ ra sự thật.

Nghĩ đến chính mình cũng bị rơi vào kế hoạch nham hiểm của hắn, muốn chứng kiến bọn hắn thất bại trước mặt công chúng mà gọi điện thoại năn nỉ đài truyền hình tổ chức truyền hình trực tiếp, Reger cảm thấy mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

"Tên khốn khiếp này." Reger hung tợn mắng.

Về phần yêu cầu của người trong điện thoại kia. Reger nghĩ cũng không còn cách nào khác. Mình cũng đã cố gắng hết sức.

"Có phải bọn chúng đang biểu diễn hay không?" Phác Chính Trực đang ở trong hành lang bệnh viện, thông qua màn hình lớn quan sát được hết thảy, không thể nhịn được lên tiếng nói. Ông ta cảm giác trong chuyện này không thể tin được.

"Nhất định là như vậy. Quan chức của Trung Quốc có nhiều tiền như vậy, làm gì có chuyện mới thắng mấy triệu đô mà sung sướng đến mức ngất xỉu? Nhất định là bọn chúng cố ý, muốn cho toàn bộ thế giới chế giễu. Rồi sau đó tên họ Tần kia xuất hiện, lấy thân phận là người cứu thế…hắn làm sao có thể chữa bệnh xuất huyết não dễ dàng như vậy? Hắn cũng làm gì có dũng khí để giới truyền thông truyền hình trực tiếp? Hừ, tên tiểu tử giảo hoạt này, ta sẽ đến tổ ủy tố cáo hắn lừa gạt. Ta muốn vạch trần màn kịch của hắn ngay tại đây…"

Hứa Đông Lâm cũng không nói gì, chỉ đứng an tĩnh tại đó, thân thể thẳng tắp như một cây tiêu thương.

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm lên trên màn hình lớn. Người tuổi trẻ kia hắn rất kính trọng, nhưng cũng là đối thủ cả đời của hắn.

Hắn ta lại một lần nữa thành công, lại sáng tạo ra kỳ tích.

Ban đầu, hắn còn lo lắng Tần Lạc phẫu thuật thất bại, hắn sẽ không còn có cơ hội đường đường chính chính đánh bại Tần Lạc.

Xem ra chính mình thật sự lo lắng quá nhiều a.

Tần Lạc lại vừa thắng, hơn nữa hôm nay hắn càng tiến bộ hơn so với ngày hôm qua, mỗi một thời gian trôi qua hắn càng tiến bộ hơn.

"Mình phải thật cố gắng mới được." Hứa Đông Lâm nắm chặt tay, cảm thấy chiến ý đang dâng lên trong người.

"Đông Lâm, đi thôi. Chúng ta phải vạch trần hắn. Chúng ta không thể để cho loại tiểu nhân này thành anh hùng." Phác Chính Trực vừa nói vừa kéo tay áo Hứa Đông Lâm. "Tên này thật sự là đáng hận. Nếu như chúng ta cứ để như vậy, lương tâm cũng bị khiển trách."

"Đoàn trưởng, tôi có chút mệt mỏi, muốn về trước nghỉ ngơi một chút." Hứa Đông Lâm nói. "Nhưng tôi nghĩ ông suy đoán không đúng rồi. Nếu như Tiền Hoành Lượng giả bộ té xỉu, làm sao mà qua mặt được dụng cụ kiểm tra của bệnh viện Thánh Mary cùng với sự hội chuẩn của tiến sĩ Hoens."

Nói xong, liền cất bước ly khai, cũng không để ý tới Phác Chính Trực đang ngây ra như phỗng.

Không sợ làm đối thủ của thần, chỉ sợ làm đội hữu của heo.

Hứa Đông Lâm luôn tỏ ra nhã nhặn, lịch sự trước mặt người khác cũng không nhịn được mà thầm nhủ: "Vừa làm đối thủ của thần, vừa làm đội hữu của heo, ha ha ta đều có cả."

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mưa rơi lất phất, tâm tình của hắn cũng trầm hẳn xuống. "Cuộc sống sau này thật đúng là không tốt."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.