Chương trước
Chương sau
"Đến Long Tức." Tần Lạc nói. Đại Đầu bị thương, nên Jesus vừa là vệ sĩ của Tần Lạc, giờ lại kiêm thêm chức tài xế lái xe nữa.

Anh ta không phải lần đầu tiên đi theo Tần Lạc tới Long Tức, nên rất thuộc đường đi đến đó.

Kỳ thực thì Long Tức cũng không khó tìm chút nào, không ở trong rừng sâu núi thẳm, cũng không ở nơi vách đá cheo leo, chỉ là tìm được là một chuyện, còn có thể vào được bên trong không lại là một chuyện khác.

Sau khi đến Long Tức thì vẫn giống như những lần trước, Jesus ở bên ngoài còn Tần Lạc chạy vào bên trong, nơi được canh giữ nghiêm ngặt.

"Tần Lạc." Kiều Mộc đứng ở trước cửa căn nhà mầu trắng vẫy tay gọi Tần Lạc.

"Ly đâu rồi?" Tần Lạc hỏi. "Cô ấy bảo tôi đến đây."

"Cô ấy ở bên khoa xét nghiệm, bảo anh đến rồi thì cứ đi thẳng tới đó." Kiều Mộc nói.

"Cảm ơn anh." Tần Lạc cười nói.

Hắn tới chỗ mà ngày hôm trước đưa thuốc độc đến đây, sau một hồi kiểm tra thì hắn bước vào bên trong nhà, thì thấy Ly và người đàn ông đeo kính cùng với một người có tuổi râu tóc bạc phơ ở bên trong đó.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc hỏi.

Ly liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái nhưng không nói gì.

Người đàn ông đeo kính thì nâng gọng kính lên, cười nói: "Viên thuốc độc mà chúng tôi tìm được trong răng của người chết có lẽ là sản phẩm được nghiên cứu mới nhất hiện nay, vì phòng xét nghiệm đã xét nghiệm qua và cũng đã đối chiếu với tất cả những loại thuốc có tính độc mà chúng tôi biết đến, thì không phát hiện ra bất kỳ loại độc nào trùng hợp với độc tính của loại thuốc độc này."

"Hơn nữa, loại độc tính của thuốc này còn trực tiếp làm cho não hoại thư. Có người chết rồi nhưng tiềm thức trong đại não vẫn còn tồn tại, thông qua một số biện pháp dùng sóng điện thì vẫn có thể đọc được bí mật chứa trong đại não của người đó. Còn nếu đại não hoại thư rồi thì cho dù anh có những máy móc tiên tiến nhất, cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể lấy được tin tức gì trong não người chết. Hiện nay có không ít phòng nghiên cứu gien đã làm được điều này, về phương diện này chúng tôi cũng …"

"Khụ khụ …" Ông lão đột nhiên ho khan lên hai tiếng, hơn nữa còn trừng mắt nhìn người đàn ông đeo kiếng, ra ý không cho anh ta nói tiếp nữa. Như thế có thể thấy rằng những tin tức như vậy vẫn còn nằm trong trạng thái bị phong tỏa, không thể để cho người ngoài biết được.

"Là người một nhà." Ly nói.

Ông lão lúc này mới bình tĩnh trở lại, quay ra nhìn Tần Lạc với vẻ kỳ dị, nói: "Những loại thuốc độc khác hầu hết đều làm cho tim ngừng đập, còn bọn họ lại đặt mục tiêu ở đại não, là đề phòng có bí mật gì dễ bị tiết lộ ra bên ngoài."

"Điều kỳ diệu nhất của loại thuốc này đó là sau khi vào trong máu thì sẽ hòa làm một với máu, vì vậy mà khi kiểm nghiệm thi thể thì đều rất khó phát hiện ra. Những loại thuốc độc khác nhau sau khi làm tổn hại các cơ quan trong cơ thể người thì hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ còn sót lại, nhưng loại thuốc này thì lại không có bất kỳ vật thể nào còn sót lại cả. Không phát hiện ra bất cứ dấu tích dùng thuốc gì trên xác của người phụ nữ đó. Nếu không phải là có hẳn một viên thuốc đầy đủ để làm thí nghiệm thì chúng tôi cũng không thể phát hiện ra loại đặc tính này."

"Càng như vậy thì lại càng chứng minh là bọn chúng vô cùng mờ ám." Tần Lạc tức giận nói. Nếu để cho hắn tìm ra được hung phạm đứng sau vụ việc, thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Những kẻ này đáng lẽ phải lăng trì, phải dùng xe ngựa phanh thây, phải róc xương róc thịt và nên bơm trứng côn trùng vào trong đầu chúng.

Tần Lạc nhớ đến nửa lọ trứng côn trùng mà mình đã chôn ở trong vườn, hắn chỉ dùng qua có một lần, mặc dù không tận mắt chứng kiến cảnh kinh dị khi trứng côn trùng lớn dần thành những con côn trùng con rồi phá vỡ đại não, nhưng đôi khi trong mơ hắn vẫn gặp ác mộng.

Có thể tưởng tượng được cái thủ đoạn giết người kiểu đó thì quả thật sẽ khắc ghi cả một đời với con người ta.

Nhưng hắn thật sự không hy vọng dùng đến nó một lần nữa.

"Có biết được đây là sản phẩm của phòng nghiên cứu nào không?" Tần Lạc hỏi.

"Phòng nghiên cứu hợp tác với chúng tôi có lẽ là vẫn chưa có sản phẩm nào như thế này. Những phòng nghiên cứu trong nước về căn bản thì đều có thể loại trừ hết. Nếu có thì bọn họ cũng đã báo cáo lên trên từ lâu rồi. Tất nhiên là cũng không loại bỏ khả năng có những người nghiên cứu, tự mình nghiên cứu ra những loại thuốc mới để bán lấy tiền … nhưng khả năng này rất thấp, một khi bị phát hiện thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng." Ông lão nói.

"Điều đó cũng có nghĩa là đây là nghiên cứu của phòng nghiên cứu nước ngoài?"

"Cái này thì chúng tôi cũng không được rõ." Người đàn ông đeo kính lắc đầu nói.

"Ngoài cái này … thì không còn phát hiện gì nữa sao?" Tần Lạc bất đắc dĩ hỏi. Dường như con đường đi tìm hung thủ còn xa vời lắm.

"Có." Ông lão tóc bạc nói. "Chúng tôi phát hiện ra những nguyên tố vi lượng có trong thuốc, những nguyên tố này giống đến chín mươi phần trăm nguyên tố có trong vật mẫu mà lần trước anh đem tới đây."

"Vật mẫu mà lần trước tôi đem tới?" Tần Lạc ngẩn người hồi lâu, sau đó quay ra nhìn Ly với vẻ sung sướng, hỏi: "Có phải là loại thuốc mê mà năm ngoái đem tới không?"

Ly gật đầu nói: "Đúng vậy."

Sau khi Lăng Tiếu uống rượu độc mà Quản Tự đưa cho thì đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, Tần Lạc đã đi hỏi thăm không biết bao nhiêu danh y, rồi lại mời rất nhiều y bác sĩ trong quân đội ở viện điều dưỡng 106 để cùng hội thẩm, nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân.

Có bệnh thì bái tứ phương, Tần Lạc sau đó cũng gửi một phần tiêu bản đến Long Tức, nhưng đáng tiếc là đến cả viện nghiên cứu ở bên trong Long Tức cũng phải bó tay chịu trói.

Trong lúc Tần Lạc gần như quên bẵng luôn sự việc này đi, thì bọn họ lại thông qua việc phát hiện ra một loại thuốc khác có thành phần giống với thành phần có trong loại độc dược khi trước.

"Thành phần này là gì vậy? Có biện pháp gì khắc chế được không?" Tần Lạc xúc động hỏi.

"Cái này thì cần phải tiến hành kiểm nghiệm và nghiên cứu sâu thêm bước nữa. Cần có thời gian." Ông lão nói.

"Tôi biết là nói thế này sẽ làm khó cho mọi người, nhưng tôi vẫn xin mọi người nhanh chóng hơn một chút. Hiện giờ vẫn còn người đang nằm trong viện chờ được chữa trị." Tần Lạc nhìn vào ông lão nói.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Ông lão nhìn sang Ly một cái, gật đầu nói.

Tần Lạc sau khi bước ra ngoài phòng xét nghiệm cùng với Ly thì không che dấu nổi nụ cười trên mặt mình.

"Giúp tôi cảm ơn bọn họ nhé." Tần Lạc cười hề hề nói.

"Bọn họ làm thế này không phải là cống hiến cho quốc gia." Ly lạnh lùng nói.

"… Dù sao thì cũng phát hiện ra chỗ hổng của quốc gia phải không? Ngày sau chưa biết chừng lại có thể dùng vào dược phẩm của quốc gia cũng nên đấy." Tần Lạc giải thích.

"Đấy là chuyện của ngày sau."

"…………….."

"Tôi cảm ơn bọn họ là vì bọn họ đã giúp anh." Ly nói.

"Ừ, ừ." Tần Lạc gật đầu liên tục nói. Sau đó hắn nhìn vào chiếc vòng màu xanh lục trên cổ tay Ly, cười nói: "Thế mới đúng chứ. Trên người phụ nữ thì nên có những vật trang sức, như thế trông mới giống một người phụ nữ thực thụ."

Ly vội vàng nhết chiếc vòng đó vào bên trong ống tay áo, liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Khi nào không có nhiệm vụ thì mới đeo."

"Đẹp lắm." Tần Lạc khen ngợi.

"Không cần anh quan tâm."

"Tôi mua mà."

"Tôi đeo mà."

"Tôi mua tặng em mà."

"Thế thì anh cầm về nhà mà đeo." Ly vừa nói vừa đưa tay bên kia ra định tháo chiếc vòng xuống.

Tần Lạc vội khuyên nhủ, cầm vào cổ tay nàng nói: "Không cần đâu, không cần đâu. Tôi đeo không đẹp bằng em đâu."

"Anh có thể tặng cho bọn họ mà."

"Bọn họ là ai?"

"Tôi làm sao mà biết được." Ly tức giận nói.

"Em còn không thì tôi biết làm sao được." Tần Lạc giả bộ nói.

"………." Ly rất muốn đọc từng tên của những người phụ nữ này ra, nhưng lại nghĩ mình chẳng có lý do gì để làm thế cả, nên chỉ còn nước ấm ức mà không nói thêm được câu nào cả.

"Em nói xem mục đích của bọn chúng rốt cuộc là gì đây?" Tần Lạc cố ý chuyển sang đề tài khác, hỏi. "Lẽ nào hai chuyện này lại có liên quan với nhau ư?"

Lần trước Quản Tự giết chết Lý Lệnh Tây là vì … là vì Danh Y Đường bị quấn vào sự kiện thuốc giả làm cho người ta phải tử vong. Mặc dù thân phận của mấy người đã chết này đều vô cùng kín đáo, nhưng theo như lời giới thiệu của Hồng Phu thì bọn họ có quan hệ mật thiết với Lam Thiên Hộ.

Hơn nữa, Tần Lạc còn nhận ra người đàn ông to lớn và người phụ nữ tóc vàng kia chính là tài xế và trợ lý của Lam Thiên Hộ … bọn họ giờ đều nằm ở trước mặt Tần Lạc, vì vậy mà hắn không thể nào nhận nhầm người được.

Lam Thiên Hộ là người nghiên cứu ra thuốc điều trị bệnh viêm gan B, là người làm cho Trung y rạng danh với việc đẩy lùi được bệnh viêm gan B.

Trung y, sự cố điều trị, nhân vật thần bí và độc dược không tên.

"Bọn chúng có liên quan tới nhau." Tần Lạc lớn tiếng nói, "Tất cả những thứ này nhất định là có liên quan tới nhau. Mục tiêu của chúng không phải là người, cũng không phải là muốn kiếm tiền … mà là vì Trung y. Vì bọn chúng muốn đạp đổ Trung y."

Thấy Tần Lạc lẩm bẩm như thằng điên thì Ly cũng để mặc kệ hắn, không lên tiếng làm phiền. Nàng biết là hắn đang suy ngẫm một vấn đề gì đó, và khi người đàn ông đang suy nghĩ thì phụ nữ nên giữ yên lặng là hơn nhất.

Một lát sau, Tần Lạc mới kết nối hai sự việc diễn ra trong vòng hai năm nay lại, thì những yếu tố trọng yếu bên trong cũng được sáng tỏ và thông suốt hơn.

Hắn nhìn Ly nói: "Mục tiêu của bọn chúng là nhằm vào Trung y. Bọn chúng không muốn Trung y phát triển, không hy vọng nó sẽ trở thành một trong những biện pháp điều trị trọng yếu trên thế giới."

"Vì sao anh lại có suy đoán như vậy?" Ly hỏi.

"Với khả năng và mối quan hệ của Quản Tự, thì anh ta hoàn toàn không cần thiết phải gia nhập vào làng nghề Trung y dược, và cũng không cần thiết phải mở ra cái Danh Y Đường không được lấy lòng kia. Ngày trước tôi cứ nghĩ là anh ta xem trọng thị trường trong tương lai của Trung y dược, nhưng bây giờ nghĩ lại thì có vẻ không phải là vậy. Nếu muốn kiếm tiền thì bọn họ hoàn toàn có thể làm về khoản sản phẩm tăng cường sức khỏe trong Trung y, hạng mục này vừa đơn giản lại an toàn, đã thế còn không dễ phát hiện ra vấn đề. Còn thị trường y dược thì cần phải tuân theo đúng tiêu chuẩn chặt chẽ hơn nhiều."

"Còn nữa, phấn dưỡng da nhái lại của họ, nếu được phát triển thuận lợi thì cũng khó nói là không thể có lợi gì trong thị trường cấp thấp. Nhưng cảm giác mà bọn họ cho tôi, đó là bọn họ xem trọng việc mở rộng Danh Y Đường hơn. Và cuối cùng khi sản phẩm của Danh Y Đường gặp chuyện rồi thì Trung y đã trở thành chuột chạy qua đường, ai thấy cũng muốn đánh."

"Lam Thiên Hộ có một trải nghiệm na ná bọn họ. Nếu ông ta quả thật dùng Trung y dược để đánh bại viêm gan B thì vừa được tiếng lại vừa được miếng, đồng thời còn đẩy mạnh việc phát triển của Trung y. Chúng ta không khó tưởng tượng, nếu sự việc này mà là thật, thì Trung y làm mưa làm gió trên thế giới sẽ không còn là mộng tưởng nữa."

"Nhưng đáng tiếc là ông ta không có khả năng đến thế, thậm chí phương thuốc ông ta dùng cũng là do người khác cung cấp cho ông ta, những người này ngoài mặt thì nói rằng muốn chấn hưng Trung y, nhưng thực ra thì bọn chúng sẽ đâm cho Trung y một nhát dao vào thời khắc quan trọng nhất."

"Và cả những người đã dùng loại thuốc độc mới được tạo ra này, bọn chúng đều cùng một loại người. Bọn chúng đều muốn tiêu diệt Trung y."

Càng phân tích thì Tần Lạc lại càng khẳng định những suy đoán của mình.

Giọng nói của hắn lạnh như băng, hai mắt sắc như dao.

Hắn thực sự là nổi giận rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chạm vào vẩy ngược của tao, mẹ chúng mày chứ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.