Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi cạnh nhau, còn Mã Duyệt và Văn Nhân Chiếu thì ngồi bên đối diện.
Văn Nhân Chiểu trước mặt Mã Duyệt lúc nào cũng tỏ ra khép nép, không dám nhìn thẳng vào mặt Mã Duyệt. mà cứ cười cười nói với Tần Lạc: "Anh rể! Anh nên thay chiếc áo khác đi! Chị em thì mặc lễ phục, còn anh thì phải mặc vest đuôi én mới hợp nhau! Em đoán anh mặc vest đuôi én sẽ cực đẹp, em sẽ may cho anh mấy bộ được không? Anh giúp em nhiều thế mà em chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả. hay là em tặng anh một chiếc xe? Anh thích xe hãng nào?"
Văn Nhân Chiếu dường như cảm giác lúc này đã có đủ cơ hội để bắt chuyện với Mã Duyệt rồi nên cậu ta liền quay sang Mã Duyệt nói: "Chị Mã Duyệt! Chị nói xem tôi nên tặng anh rể áo hay là xe nhỉ?"
"Tôi không biết" Mã Duyệt không hề nể nang thẳng thừng từ chối.
"Tôi không biết lái xe!" Tần Lạc cười nói, hắn thầm nghĩ tên ranh này cũng chẳng khác gì mấy tên thanh niên khác, lúc nào cũng thích ra vẻ ta đây trước mặt người con gái mà mình thích. Nhưng hắn không biết rằng, những kiểu theo đuổi thuộc dạng khoe mẽ kiểu này sẽ khôngbao giờ được Mã Duyệt để ý tới.
Văn Nhân chiếu tuy vẫn là sinh viên đại học. nhưng do cậu ta có thân thế là người trong dòng tộc Văn Nhân, vì thế số tiền cậu ta thu được cũng khá là lớn. Cho dù Văn Nhân Mục Nguyệt đã kìm kẹp về khoản chi tiêu của ông em mình lại, nhưng cậu ta vẫn dư sức móc hầu bao ra để mua cho Tần Lạc xe và áo vest hạng sang.
"Vậy thì tặng anh ấy áo đi!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói chen vào.
"Không cần đâu, anh mặc áo trường bào quen rồi!" Tần Lạc từ chối.
"Anh rể! Chúng ta cùng là người trong nhà rồi, arih không cần phải khách khí với em như vậy chứ?" Văn Nhân Chiếu tủi thân nói. Tần Lạc từ chối cậu ta thẳng thừng như vậy chẳng khác nào cho cậu ta một cái tát vào mặt ngay trước mặt Mã Duyệt cả. Nên biết rằng, ngày trước cậu ta ngày nào cũng đến công ty tìm Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng thực chất là muốn gặp Mã Duyệt. mặc dù Mã Duyệt chẳng bao giờ để ý tới cậu ta. nhưng cậu ta vẫn muốn vậy.
"Anh không hề khách sáo với cậu!" Tần Lạc cười nói: "Anh chi quen mặc áo trường bào thế này thôi!"
"Vậy thì để em tặng anh hai con xe thể thao!" Văn Nhân Chiếu nói: "Anh rể! Cứ thế nhé. anh muốn cảm ơn em thì cứ việc đối đãi. chăm sóc chị em cho tốt vào là được!"
Tần Lạc hiểu ngay dụng ý của Văn Nhân Chiếu, nên gật đầu nói: "Được rồi. cậu muốn làm gì cũng được, anh không từ chối nữa!"
Văn Nhân Chiếu nghe vậy vô cùng mãn nguyện quay sang nhìn Mã Duyệt, nhưng thấy đổi phương dường như chẳng để ý gì đến mình cả. cứ như là mình chẳng nói chẳng làm gì vậy. Văn Nhân Chiếu bổng cảm thấy thất vọng vô bờ bến.
Văn Nhân Mục Nguyệt thấy vậy ngao ngán nhìn vào ông em của mình, chẳng buồn vạch trần thủ đoạn của cậu ta ra làm gì.
Lộc Đỉnh Ký. Không phải là tác phẩm võ hiệp nổi tiếng của đại hiệp Kim Dung, mà là một nơi tổ chức hội nghị cao cấp.
Nghe nói người sáng lập ra tòa nhà này là người Hàn Quốc, chỉ vì ông ta quá si mê phong cách truyện kiếm hiệp của Trung Quốc nên đã đặt tên là Lộc Đỉnh KÝ.
Lộc Đỉnh Ký được xây dựng tại góc của Thập Sát Hài và công viên rừng rậm quốc gia. vị trí của nó làm cho ít người biết tới, nhưng lại gần núi gần sông nên có một phong cảnh vô cùng đẹp.
Văn Nhân Mục Nguyệt hôm nay tới dự buổi tiệc của đối tác tại đây.
Xe dừng lại ngay trước chiếc cổng được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Mã Duyệt lúc này liền cho kính xe xuống rồi đưa thiệp mời ra, người bảo vệ sau khi quét thiệp mời vào máv quét xong liền cúi người cung kính đưa tay ra hiệu cho xe lái vào trong.
Xe đi vào trong tầm hai mươi phút nữa mới dừng tại cổng một tiểu lầu nguv nga tráng lệ.
Bên ngoài tòa nhà này được lát bằng đá Granit. nóc đỉnh tròn thiết kế theo phong cách châu Âu, hai bên cầu thang có đặt hình thiên sứ và các chạm trổ hoa văn kiểu La Mã cổ đại.
Nhưng, điều làm Tần Lạc cảm thấy nực cười là nơi đây lại treo một tấm biển gỗ màu đỏ tươi, trên đó viết ba chữ to tướng: Lộc Đỉnh Ký, nét chữ rồng bay phượng múa.
Bên dưới còn có chữ ký của một nhà đại thư pháp đời nhà Thanh, có thể thấy mối quan hệ của người chủ căn nhà này tại Trung Quốc cũng không hề nhỏ chút nào.
Dĩ nhiên, cái kiểu bày bố. thiết kế này trong mắt những người như Tần Lạc thấy nó quẻ một cục, và nếu có ai đó khen ngợi tấm biển "Lộc Đinh Ký" kia treo trên tòa nhà thiết kế kiểu Pháp là một sự kết cục hài hòa. có tiết tấu thì người đó chắc là bị mù rồi.
Nhìn qua cửa xe thì thấy nơi đây xe nối đuôi nhau rất dài, từng chiếc xe hạng sang lần lượt dừng lại để cho các quý ông quý bà bước xuống đi vào bên trong cung điện, có thể thấy được buổi tiệc hôm nay quả không tầm thường chút nào.
Xe vừa dừng lại. thì cửa xe đã được một anh bồi trẻ tuổi đẹp trai chạy tới mở ra. sau đó cúi người cung kính đứng chờ bên cạnh, Mã Duyệt và Văn Nhân Mục Nguyệt lúc này mới chầm chậm rời khỏi chiếc xe của mình.
Tần Lạc nhìn vào gương mặt đẹp trai của mấy anh bồi thầm tấm tắc khen ngợi. Hắn cảm thấy may mà hắn học ngành y chứ nếu không đến cả làm bồi mở cửa xe cũng không đủ tư cách.
Thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đi ra. thì một người phụ nữ mặc chiếc lễ phục màu đó vội bước tới cung kính cúi chào nàng, sau đó nói một giọng Trung lơ lớ. nhưng lại rất dễ nghe:
"Văn Nhân tiểu thư. Văn Nhân thiếu gia, chào mừng hai người đã tới đây!"
"Cảm ơn!" Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó liền đi thẳng vào trong. Có rất nhiều lúc nàng làm cho người khác có cảm giác nàng không muốn tiếp xúc với người khác cho lắm, nhưng chi vì nàng có một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên ai cũng thông cảm cho sự lạnh lùng của nàng đối với họ.
Văn Nhân Chiếu đi tới chỗ người phụ nữ kia, bất giác hai mắt liếc vào cái rãnh trên ngực của người phụ nữ này một cái. Nhưng rất nhanh hắn liền lập tức nghĩ tới Mã Duyệt, vội vàng ngoảnh sang chỗ khác tìm kiếm Mã Duyệt, nhưng Mã Duyệt đã đi theo sau Văn Nhân Mục Nguyệt vào trong đại sảnh từ lúc nào rồi. Nàng căn bản là không hề chú ý tới hành động có phân hạ cấp này của Văn Nhân Chiếu một chút nào cả.
"Đẹp chứ?" Tần Lạc vỗ vỗ vai Văn Nhân Chiếu nói. Đây là một người phụ nữ ngực bự, có da có thịt, đúng mẫu người mà Văn Nhân Chiểu vô cùng ưa thích.
"Không đẹp!" Văn Nhân Chiểu nói đối. nói xong câu này mặt hắn bất giác đò rần lên nói: "Anh rể! Anh cũng nhìn trộm đấy thôi!"
"Tại anh nhìn cậu nên mới nhìn xem cậu đang nhìn cái gì đấy!" Tần Lạc nói.
"Em không mách chị biết đâu! Anh cũng đừng mách với Mã Duyệt nhé!"
"Anh mà nhìn, thì chẳng cần cậu phải mách thì chị cậu cũng biết! Cậu không nhìn thì cho dù Mã Duyệt có biết thì cô ấy cũng không nói ra đâu!" Tần Lạc nhắc nhỡ.
"Vậy là ý gì?" Văn Nhân Chiếu ngơ ngác hỏi lại.
"Ài!" Tần Lạc khẽ thở dài ngán ngẩm thầm nghĩ. Chả trách mà Mục Nguyệt cứ nhùng nhẳng mãi mà chẳng dứt khoát được việc giao lại công ty cho Văn Nhân Chiếu giải quvết. để nàng còn đi du lịch. Nếu mà để cho tên ngu như bò này quản lý thì e rằng gia tộc Văn Nhân bao năm dầy công gây dựng sẽ đổ sông đổ bể hết. Mã Duyệt đã tỏ rõ thái độ với cậu ta, còn mình thì cũng khuyên bảo tận tình như vậy mà tên ranh này vẫn cứ ngây ngây ngô ngô chẳng hiểu cái gì.
"Ý của anh là_" Tần Lạc nhìn vào đôi mắt Văn Nhân Chiếu đang nhìn hắn mong mỏi chờ đợi đáp án thì có phần ngập ngừng khó nói, hắn thầm nghĩ có lẽ do Văn Nhân Mục Nguyệt chăm sóc, che chở cho tên ranh này nhiều quá nên nó mới ngu dại thế này đây.
Văn Nhân Chiếu không ngu, nhưng lại quá tồ, cậu ta không có sự cuồng ngạo bá đạo như Bạch Phá Cục, cũng chẳng có trí tuệ như Tần Tung Hoành, nhưng cậu ta ngây thơ trong sáng lẽ nào cũng có tội hay sao?
"Ý của anh là.......Mã Duyệt khó cua lắm!" Tần Lạc nói.
"Em biết!" Văn Nhân Chiếu mỉm cưới nói: "Dù sao thì em vẫn còn trẻ, em có thể chờ!"
Tần Lạc nghe vậy gật gù hỏi: "Cậu có biết chủ đề bữa tiệc hôm nay là gì không? Sao lại yên tĩnh vậy nhỉ?"
Tần Lạc sau khi tới Yến Kinh cũng có đi tham dự khá nhiều bữa tiệc tùng cùng với Vương Cửu Cửu. Văn Nhân Mục Nguyệt. nhưng những lần đó thì buổi tiệc thường được tổ chức vô cùng linh đình và náo nhiệt, rất hay có những thiếu gia. đại gia chạv xe xịn tới để khoe hàng, hầu hết đều là thiên hạ của người trẻ tuổi.
Nhưng bữa tiệc ngày hôm nay có phần cổ quái, thanh niên rất ít. cho dù có thì cũng là những người ăn mặc chững chạc, và im lặng đứng cạnh các bậc trưởng bổi, trông rất ngoan ngoãn.
Còn đại bộ phận khách mod hôm nay toàn là những người trung niên hoặc những người cao tuổi. Bọn họ thường đứng cùng một chỗ. chỗ thì hai người, chỗ ba người, chỗ năm người nhưng nói chuyện lại rất nhỏ nhẹ, trông khá là thanh tao nhã nhặn.
"Anh không biết à?" Văn Nhân Chiếu kinh ngạc nói.
"Không biết!" Tần Lạc lắc đầu nói: "Anh có hỏi chị của cậu. nhưng chị cậu nói là không biết!"
"Chắc chị ấy sợ nói ra anh sẽ không tới!" Văn Nhân Chiếu gật gù nói: "Ngày trước em cùng không muôn đến, nhưng chị em cứ bắt em phải tới đâv! Trong này toàn là người già. không nhạc nhẽo cũng chẳng nhảy nhót, chi có bàn bạc, thương lượng, chán chết!" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?" Tần Lạc càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ.
" ơi đây là Lộc Đỉnh Ký!" Văn Nhân Chiếu hồn nhiên đáp, hắn trông thấy vẻ mặt Tần Lạc bắt đầu có biểu hiện tức giận liền vội giài thích nói: "Thực ra đây là một tổ chức hội họp bí mật. tổ chức này có tên gọi là Tổ Chức Hợp Tác Kinh Tế Xuyên Quốc Gia, chủ tịch của tổ chức này sẽ được luân phiên thay đổi không hề cố định. Trong đó có bảy vị quản lý chính, bảy vị này sẽ luân phiên làm chủ tịch của tổ chức. Chị của em cũng là một trong bảv vị này, năm sau sẽ tới lượt chị ấy làm chủ tịch!"
Nhắc tới tài năng giỏi giang của bà chị mình, Văn Nhân Chiếu bất giác cảm thấy tự hào vô cùng.
"Các hội viên của tổ chức này có những ai?"
"Thương nhân!" Văn Nhân Chiếu còn chưa kịp trà lời thì một người phụ nữ đã bước tới giải thích: "Bọn họ là thương nhân đến từ các nước khác nhau, có Trung Quốc, Anh, Mỹ. Nhật. Hàn, anh nhìn thấy mấy người quàng khăn kia không, bọn họ đển từ các nước Ả Rập. nếu như bọn họ không phải là Quốc Vương hay Hoàng Tử, thì nhất định cũng là ông chủ của các tập đoàn dầu mỏ. Muốn gia nhập tổ chức này phải chịu sự đòi hỏi vô cùng hà khắc, phải có ba người hội viên tiến cử giới thiệu, và người này phải có trị giá tài sản trên mười tỷ nhân dân tệ trờ lên mới được gia nhập_Như vậy có nghĩa là, bên cạnh cậu còn phải có ít nhất ba người bạn có mười tỷ nhân tệ trở lên nữa!"
"Dì cũng đến rồi hả?" Tần Lạc quay sang người phụ nữ kia mỉm cười nói.
"Ý của cậu là tôi không đủ mười tỷ nhân dân tệ hay sao?" Người phụ nữ kia mỉm cười vặn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]