Chương trước
Chương sau
"Xin chào tất cả các bạn, đây là chương trình , tên tôi là Jolie. Hiện giờ đang là bảy giờ ba mươi tối, lúc này tôi đang đứng ở đường chính phủ, giờ đây trước mắt các bạn đó là một đám người chủ yếu là do người Trung Quốc tập hợp mà thành, bọn họ tập trung lại với nhau là vì muốn trung y dược có được một vị trí hợp pháp trong liên minh châu Âu" .

"Kỳ hạn bảy năm của trung y dược đến, trung y dược sẽ bị trục xuất ra khỏi châu Âu. Vì vậy, lúc này đây người Trung Quốc đang tập họp lại để cố gắng hết sức mình cho lần đấu tranh này."

"Xin kính chào quý vị khán giả, tôi là phóng viên của tờ , tên tôi là Leo, mọi người chắc vẫn chưa quên được mấy ngày trước ngài Maxis đã viêt một bài. Bài viết này vừa mới được công bố ra bên ngoài thì lập tức khiến cho dân Paris, thậm chí là toàn thể dân chúng Pháp oán giận một cách mãnh liệt, sau đó phóng viên truyền thông liền đến phỏng vấn thần y Hoa Hạ Tần Lạc thì thần y giải thích rằng không xem bệnh cho người Pháp là do có sự hạn chế của điều lệ từ liên minh châu Âu. Giờ đây mấy vạn người Trung Quốc tập trung lại cùng nhau tại đây và thần y của Trung Quốc cũng có mặt ở bên trong đội ngũ."

"Tần Lạc tiên sinh, xin hỏi lần tụ tập của cả vạn người thế này là do anh tổ chức lại sao?"

"Có phảỉ anh muốn lợi dụng công luận để đạt được mục đích hợp pháp trung y dược phải không?"

"Tần Lạc tiên sinh, hiện giờ anh còn gì muốn nói không?"

............

..........

Cửa phòng làm việc của cục trưởng cục cảnh sát thành phố Paris bị người ta đẩy ra.

"Báo cáo cục trưởng, có một đám người Trung Quốc tụ tập lại với nhau, đang đi về hướng văn phòng chính phủ, tôi đã phái người đi đến đó rôi, xin cục trưởng phái thêm người hỗ trợ." Cảnh sát viên cấp cao Robert đứng ở trước bàn làm việc của cục trưởng cục cảnh sát báo cáo.

"Cái gì? Người Trung Quốc? Bọn chúng thì làm nên được sóng gió gì chứ?" Cục trưởng cục cảnh sát Kyle là một người mũi to điển hình của người châu Âu, trán hói, mắt thì nhỏ, còn miệng thì rộng, thực sự lả đã làm sụp đổ cái định luật châu Âu là nơi sản sinh ra những anh chàng đẹp trai.

"Cục trưởng, lần nảy không giống với những lần trước." Robert nói

"Có gì là không giống?" Kyle chậm rãi nhìn mình trong gương, từ tốn chải mấy sợi tóc lơ thơ trên đầu, bộ dạng không một chút gì gọi là vội vàng hết.

"Người rất đông, hơn nữa nhìn bọn họ có vẻ tức giận lắm." Robert nói tiếp.

"Bao nhiêu người?" Kyle hỏi

"Dự tính lả đã vượt qua hai vạn người rồi." Robert đáp.

Từ bên trong phố người Hoa ra thì chỉ có khoảng hơn một vạn người, nhưng không ngừng có thêm người gia nhập vào với dòng người đó.

Có rất nhiều người Trung Quốc và cả người Pháp nữa, sau khi biết được chân tướng sự việc thì đều gia nhập vào đội ngũ diễu hành đó, có người thì chỉ là đến xem trò vui, và còn có không ít phóng viên báo giới truyền thông cùng những người của nước khác đến quan sát sự kiện lớn của nước này.

"Hai vạn?" Kyle bật thẳng người dậy hỏi tiếp: "Bọn chúng muốn làm gì? Cái bọn Trung gì Quốc khỉ gió này muốn làm gì chứ? Bọn nó chán sống rồi chắc? Bây giờ bọn chúng đi đến đâu rồi?"

"Bọn họ đã đi đến đường chính phủ rồi, đang tiến dần tới quảng trường chính phủ" Robelt đáp.

"Lập tức thông báo xuống dưới, huy động toàn bộ cảnh sát lên đường giữ gìn trật tự. Và hãy đi liên lạc với Sylow, để bọn họ huy động thêm cảnh sát chống bạo động, chặn cái đám người đáng ghét đó lại, không được phép đến gần đại sảnh chính phủ. Đúng là một lũ điên".

"Vâng, thưa ngài." Robert đáp lại một tiếng, sau đó bước nhanh ra bên ngoài.

Kyle bước đi bước lại mấy vòng trong phòng làm việc, sau đó bước tới trước bàn làm việc, nhấc điện thoại lên gọi: "Alô, ngài thị trưởng phải không? Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài, nhưng. Ô, vâng, vâng, đúng rồi. Thì ra là ngài thị trưởng đã biết đến tin này rồi. Xin ngài thị trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dập tắt vụ biểu tình này một cách nhanh chóng nhất. Người Trung Quốc không những nhát gan mà còn không đoàn kết, rất dễ đối phó. Ngài thị trưởng không nên quá lo lắng làm gì."

Cúp điện thoại xuống, vẻ mặt Kyle trở nên ủ rũ hết chỗ nói, ông ta khoác chiếc áo choàng lên người, đội mũ cẩn thận rồi bước nhanh ra bên ngoài.

Khi Kyle đi đến quảng trường chính phủ thành phố thì ông không khỏi giật mình bởi cảnh tượng trước mắt.

Cả đến mấy vạn người tập trung ở trước cửa tòa lầu chính phủ, bọn họ giơ hàng băng rôn dài màu trắng, lớn tiếng kêu gào cái gì đó.

Kyle nghe không hiểu tiếng Trung cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải nghe hiểu được thứ tiếng này. Ông ta không cần biết bọn họ đang nói những gì, mà ông ta chỉ cần để họ biết mình đang nói gì là được.

Nhưng, trong lúc này đây, ông không thể không cầu cứu đến thủ hạ của mình.

"Riley, bọn họ đang gào thét cái gì đấy?" Kyle hỏi nữ thuộc hạ của mình.

"Thưa cục trưởng, bọn họ yêu cầu có địa vị hợp pháp của trung y dược trong liên minh châu Âu." Riley đeo mắt kính đáp lại.

"Địa vị hợp pháp của trung y dược trong liên minh châu Âu? Điều này nghĩa là thế nào?" Kyle hỏi.

Riley giải thích một hồi xong rồi thì Kyle tức giận nói: "Bọn chúng thích nói gì thì nói, muốn thay đổi thứ gì thì thay đổi thứ đó sao? Hiến pháp mà có thể tùy tiện thay đổi như vậy được sao? Bọn chúng nghĩ mình là gì chứ? Đây là quốc gia của ai? Đây thuộc vào việc tụ tập bất hợp pháp, đuổi hết bọn chúng về đi. Nếu không được thì nhốt hết mấy đứa cầm đầu gây sự vào trong cục cảnh sát."

"Cục trưởng, có cả phóng viên truyền thông báo chí ở bên trong đó, và còn không ít giới truyền thông của các quốc gia nữa, vì vậy mà khi chúng ta xử lý tình huống thì nên nhẹ nhàng, hòa nhã một chút. Ít nhất thì cũng nên nói chuyện khuyên giải bọn họ trước mới được". Robert đứng bên cạnh khuyên nhủ.

"Robert, những việc này tôi còn cần đến cậu dạy tôi sao? Ý của tôi chính là muốn bảo cậu đi nói chuyện với bọn họ. Nếu bọn họ vẫn còn không chịu giải tán, thì bắt mấy tên cầm đầu lại, lấy tội danh là tụ tập gây rối mà bắt chúng nó." Cục trưởng Kyle nói.

"Vâng, thưa cục trưởng." Robelt biết tính cục trưởng cuả mình nên không lại câu nào cả, sau đó đem theo hai người dưới quyền, đẩy đám cảnh sát chống bạo động ở trước mặt ra, rồi bước đến trước mặt những người Trung Quốc cầm băng rôn trắng kia.

"Xin chào anh! Xin hỏi anh có nghe hiểu được tiếng Pháp không?" Robert hỏi.

"Hiểu, anh nói đi" Râu xồm nói.

"Tên tôi là Robert, là cảnh sát viên cấp cao của thành phố Paris. Chúng tôi muốn biết, mọi người vì sao lại tập trung ở trước cổng đại sảnh chính phủ như vậy? Đây là hành vi vi phạm pháp luật, tôi hy vọng mọi người mau giải tán và rời khỏi đây. Nếu có yêu cầu gì thì chúng ta có thể vào bên trong cục cảnh sát để thương lượng." Robert nói với thái độ vô cùng hòa nhã. Biểu hiện của anh ta được coi là rất rộng lượng và hợp lý trước bao nhiêu ống kính của giới truyền thông như vậy.

"Các người dựa vào cái gì mà đòi phong tỏa trung y dược? Các người dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi dùng trung y, trung dược? Lần này chúng tôi biểu tình cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là chúng tôi muốn trung y dược được quyền hợp pháp sử dụng ở Paris." Râu xồm lớn tiếng nói.

Anh ta vừa kêu lên thì lập tức khiến cho vô số người cùng hùa theo. Trong nháy mắt, tiếng hô vang của mọi người làm cho rung chuyển đất trời.

Robert cười nói: "Tiên sinh, vùa rồi tôi cũng tìm hỉểu tình hình đôi chút. Về điều luật cấm tiêu thụ trung y dược ở Paris là do các thành viên trong các nước cộng đồng liên minh châu Âu đặt ra, bây giờ mọi người biểu tình ở Paris thế này thì căn bản là không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Nếu mọi người muốn vấn đề được giải quyết thì chính phủ Trung Quốc sẽ tiến hành trao đổi với Liên minh châu Âu. Mọi người mau mau giải tán thôi, vấn đề này không liên quan gì đến mọi người cả."

"Ai nói là không liên quan đến chúng tôi? Chúng tôi đều là người Trung Quốc, chúng tôi tin vào trung y, chúng tôi dùng trung y, và chúng tôi cũng hy vọng con cháu của chúng tôi cũng sẽ có những suy nghĩ giống như chúng tôi. Người Pháp các người không tin thì có thể không dùng, nhưng tại sao các người lại có thể nghiêm cấm tiêu thụ trung y dược cơ chứ? Vì sao các người lại không cho phép chúng tôi được dùng?".

"Chúng tôi không hề nghiêm cấm việc tiêu thụ trung y dược, và cũng không nói gì là không cho phép mọi người dùng nó. Tôi nghĩ, liên minh châu Âu cho ra điều lệ này, chỉ là lo lắng cho sự an toàn của dân chúng, vì nói gì thì nói, cho đến giờ vẫn không có biện pháp khoa học nào có thể giải thích được việc dùng trung y dược cả."

"Đây chỉ là cái cớ." Râu xồm mặc dù thân thể cường tráng không khác gì Trương Phi trong Tam Quốc cả, nhưng lại là một người biết ăn nói, không những thế tiếng Pháp của anh ta còn rất lưu loát, vì vậy mà anh ta là người nói chuyện chủ yếu với Robert, còn những người khác mặc dù đại đa số đều hiểu tiếng Pháp, nhưng giờ phút này đây thì chẳng có cơ hội nào để mở miệng cả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Các người đưa ra điều kiện đăng ký trung y dược khắt khe như vậy thì trung y dược làm sao đăng ký thành công được cơ chứ ? Nếu đăng ký không thành, thì vẫn không có cách nào lưu thông, đây chẳng khác gì gián tiếp phong tỏa cả. Bây giờ các người còn lấy cớ nói vậy à?"

Một câu hỏi hóc búa thế này thì Robert không tài nào trả lời được, mà anh ta cũng không thể đưa ra được quyết định gì.

Nhưng, anh ta là cảnh sát. Trước cửa của tòa lầu Chính phủ có đoàn người lớn như vậy đứng biểu tình, thì đó chính là trách nhiệm của anh ta, là vấn đề mà anh ta bắt buộc phải giải quyết.

"Tôi nhắc lại một lần nữa, điều lệ này là do liên minh châu Âu quyết định, là vấn đề được đưa ra bởi các thành viên trong cộng đồng liên minh châu Âu, không phải nước Pháp muốn sửa là được, Paris lại càng không có quyền gì sửa đổi. Mọi người giờ đây tập trung lại gây sự, đề ra những yêu cầu vô lý như vậy, thì đó được coi là hành vi vi phạm pháp luật. Nếu trong vòng mười phút nữa mà mọi người không rời khỏi đây, thì chúng tôi sẽ bắt hết những người cầm đầu lại."

"Tùy anh thôi, chúng tôi đã đến đây rồi thì nhất định phải có được một kết quả mới chịu thôi." Râu xồm khó chịu nói, anh ta không một chút sợ hãi gì trước sự dọa nạt của cảnh sát.

"Bây giờ bắt đầu tính thời gian." Robert nghiêm giọng nói. Dụ dỗ trước rồi dọa nạt sau, đó là hai tuyệt chiêu mà cảnh sát cần phảỉ học.

Nghe được mệnh lệnh của cấp trên, một viên cảnh sát đứng sau Robert lập tức móc chiếc đồng hồ điện tử ra tính thời gian.

Chín phút năm mươi chín giây.

Chín phút năm mươi tám giây.

Tám phút.

Năm phút.

Ba phút.

Thời gian tùng phút từng giây trôi qua, đội ngũ biểu tình do râu xồm dẫn đầu không muốn rời đi, còn phía cảnh sát Paris thì rõ ràng là không có ý lùi bước.

Tình thế căng thẳng, không khí ngưng đọng. Đại chiến sắp sửa bùng nổ.

Hai phút.

Một phút mười lăm giây.

"Đã đến giờ." Viên cảnh sát nói.

"Bắt người." Robelt trầm giọng quát, hai mắt anh ta sắc lẹm.

"Tuân lệnh." Hai viên cảnh sát nhận được mệnh lệnh thì lập tức ra tay đuổi bắt râu xồm .

Râu xồm liều mạng phản kháng lại, những người đồng bào đều cố gắng kéo tay râu xồm lại, không cho cảnh sát đưa anh ta đi. Sau đó lại có thêm mấy viên cảnh sát nữa đi đến giúp đỡ, thì kèm theo đó là càng nhiều người Trung Quốc khác chạy đến cướp người.

Cục diện trở nên hỗn loạn bất thường, những người mặc áo giáp, tay cầm khiên và những cảnh sát chống bạo động cũng bắt đầu rục rịch.

"Đẩy anh lên phía trước đi." Tần Lạc nói. Bởi vì hắn bị kiệt sức nên không thể đi bộ được nữa, vì vậy mà nãy giờ vẫn được Lệ Khuynh Thành dùng xe lăn đẩy đi.

"Phía trước quá nguy hiểm, sửc khỏe của anh như vậy..." Lệ Khuynh Thành có phần không yên tâm. Phía trước đang trong trạng thái hỗn loạn, còn hiện giờ Tần Lạc lại không có bất kỳ khả năng nào tự bảo vệ cho bản thân mình. Nếu tiếp tục đẩy hắn về phía trước, nhỡ bị thương thì phải làm sao bây giờ?

"Đẩy anh lên phía đầu đi" Tần Lạc kiên trì nói. "Anh đã nói rồi, bọn họ tiến thì anh sẽ tiến, bọn họ lùi thì anh vẫn sẽ không lùi. Lúc này đây, anh cần phải đứng bên cạnh bọn họ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.