Cuối cùng Thái Liên cũng buông cánh tay phải xuống. Trong thời gian giơ trên không trung, Thái Liên có một cảm giác rất mãnh liệt. Đó là cái tay kia không phải của gã, nó là của người khác. Ít nhất nó chỉ có thể nghe theo chỉ lệnh của người khác thì mới hành động.
Sau khi bỏ cánh tay xuống, suy nghĩ của Thái Liên cũng nhạy bén trở lại, thân thể gã không còn cứng nhắc nữa.
Nghe thấy Vương Cửu Cửu mỉa mai nói vậy, Thái Liên cười nhạt nói: "Đó là Thái Tử không thích chấp nhặt với phụ nữ. Ngươi đừng có được thể khoe mẽ".
Binh!
Vương Cửu Cửu vung tay tát đúng vào mặt Thái Liên. Trên gương mặt béo nộn giống như mì vằn thắn lên men, trắng nhạt của Thái Liên có in hình bàn tay rõ ràng màu tím đỏ.
Thái Liên ngây người như mộng.
Trịnh Tồn Cảnh ngây người như mộng.
Tần Lạc cũng ngây người như mộng.
Tất cả mọi người đều ngây người như mộng.
Bà cô này sao lại gây náo loạn như này? Nói đánh là có thể đánh sao? Ít nhất cũng phải lên tiếng cảnh báo trước chứ?
"Là ông nói các ông sẽ không chấp nhặt với một cô gái" Vương Cửu Cửu cười hì hì nói. "Tôi đã đánh xong má trái của ông, tôi có cần phải đánh tiếp má phải của ông nữa không?"
"Vương Cửu Cửu, con mẹ mày" Rốt cuộc Thái Liên đã lên tiếng. Lần này gã đã thực sự quên cái gì là công tử, Thái Tử, Vương tử, tiểu tử vân vân. Gã hoàn toàn dựa vào bản năng của mình để làm việc.
Thái Liên giận dữ gầm lên một tiếng sau đó gã vung tay đánh mạnh vào mặt Vương Cửu Cửu. Cái gì mà là Tiểu công chúa Vương gia, trước tiên phải đánh cho nó một trận rồi hẵng tính.
Tần Lạc động thủ.
Thân hình Tần Lạc nhoáng lên, thoáng cái gã đã xuất hiện trước mặt Vương Cửu Cửu. Hắn che khuất thân thể Vương Cửu Cửu ở phía sau mình. Một tay Tần Lạc vung lên đỡ quả đấm của Thái Liên, một tay còn lại của hắn nắm thành quả đấm đánh thẳng vào ngực của Thái Liên.
Thân hình béo mập của Thái Liên lùi lại sau ba bước.
Thế nhưng đây không phải là do Thái Liên bị Tần Lạc đánh lui lại sau mà có người ở phía sau ra tay mạnh mẽ kéo gã lùi lại. Thân thể mập mạp của gã bị kéo giật mạnh về sau, tránh cho gã khỏi dính một đòn tấn công nhanh như chớp của Tần Lạc.
Lúc này Thái Tử vẫn đứng yên ở vị trí lúc trước của mình.
Anh ta không ra tay. Hai tay anh ta vẫn chắp sau lưng, dáng người thẳng cao đứng đó, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc không tiếp tục tấn công nữa. Hắn kinh ngạc đứng nhìn Thái Tử.
Tần Lạc thực sự không ngờ một gã thanh niên thoạt nhìn thân thể yếu ớt như một thư sinh đó lại có thân thủ bất phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Bởi vì động tác của Thái Tử quá nhanh nên mọi người ở đây căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Tần Lạc và Thái Liên lại biết rất rõ.
Ngay khi Thái Liên phẫn nộ đánh ra một quyền bị Tần Lạc nhẹ nhàng lướt tới bắt được, khi lồng ngực gã cảm thấy có một áp lực rất mạnh đè lên, bất chợt thân thể gã bị một lực đạo rất mạnh ở phía sau tóm lấy, phảng phất làm thân thể gã như bay lên không trung thế là thân thể gã lùi lại phía sau mấy bước, hoá giải đòn tấn công của Tần Lạc.
Thực hiện động tác đó cũng không khó nhưng lúc đó Thái Tử đứng cách vị trí của Thái Liên chừng hai mét. Chỉ nguyên việc ra tay từ khoảng cách đó đã đủ làm người ta kinh hãi.
"Ta đã nói rồi, chuyện này coi như hoà. Các người có thể rời khỏi đây" Thái Tử bình tĩnh nói.
Trong lúc nói Thái Tử không nhìn Vương Cửu Cửu vốn là người chủ sự việc này mà anh ta nhìn Tần Lạc. Anh ta hiểu rõ người đàn ông vẫn một mực đứng sau lưng Vương Cửu Cửu mới có tiếng nói quyết định.
"Tôi muốn có một đáp án" Tần Lạc nói.
"Có rất nhiều chuyện không thể có câu trả lời" Dường như Thái Tử biết Tần Lạc muốn nói về vấn đề gì, anh ta nhất định từ chối.
"Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa?' Tần Lạc lại hỏi.
"Chưa từng".
"Tôi có trêu chọc mấy người không?"
"Không có".
"Vậy tại sao mày lại đưa ra một lễ vật lớn như vậy cho một người xa lạ, không có xích mích với bản thân mình ở ngay lần đầu tiên gặp mặt? Anh dựa vào cái gì hả? Bởi vì là Thái Tử sao? Bởi vì mày cảm thấy cả cái thành phố Yến Kinh này chỉ có mày mới có quyền khi nói chuyện với người khác, chỉ có mày mới có quyền ức hiếp người khác, còn người khác chỉ biết chịu ức hiếp sao?"
Những lời này hơn một nửa là nhắc lại lời Thái Tử vừa mới nói lúc anh ta chất vấn Vương Cửu Cửu, cũng uy lực, đanh thép như vậy.
Thái Tử trầm mặc.
Chủ nhân trầm mặc chính là lúc các nô tài biểu diễn.
Trịnh Tồn Cảnh tiến về phía Tần Lạc nhưng sau khi gã nhớ ra thân thủ kinh khủng của Tần Lạc gã liền dừng lại, đứng trệch ra khỏi vị trí đó như vậy vị trí đứng của gã có chút quái dị, gã không đứng đối mặt với Tần Lạc mà gã đứng bên cạnh Tần Lạc.
Một khi đứng như vậy sẽ làm khí thế của gã giảm đi, sức nặng khi nói chuyện cũng giảm đi rất nhiều. Thực sự trông gã giống với một vai hề đang ra sức biểu diễn trong điện ảnh và truyền hình hơn.
"Ai đưa đại lễ cho mày? Mày nghĩ rằng bản thân mình là ai? Thái Tử mà để loại người nhỏ bé như mày vào mắt sao? Chúng mày dưới sự chỉ huy của Tiểu công chúa Vương gia tìm một lý do chẳng hiểu ra cái gì huy động người tới đây hỏi tội. Chẳng lẽ chúng mày không cảm thấy chúng mày đang khinh người quá đáng sao? Xem ra nhất định phải để bên quân ãy xử lý việc này. Đối với những người nói năng không rõ ràng như chúng mày bên quân bộ nhất định sẽ có những xử lý công bằng với chuyện này".
Coi như Trịnh Tồn Cảnh là người thông minh, gã hiểu rõ rằng chỉ cần không có cách gì chứng minh Lôi Diệu Dương có liên quan tới chúng. Đó chính là nguyên nhân gây chuyện, cũng là vấn đề mấu chốt để xác định trách nhiệm.
Đây chính là vấn đề làm Tần Lạc đau đầu nhất. Hắn hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh tất cả những chuyện này là do Thái Tử đứng sau sai khiến. Hắn biết với nhân cách của gã hai mặt Lôi Diệu Dương cùng với mối quan hệ của hắn và Vương Cửu Cửu, lời làm chứng của hắn sẽ hoàn toàn bị xem nhẹ.
Tần Lạc không thèm quan tâm tới Trịnh Tồn Cảnh, hắn nhìn Thái Tử nói: "Mày rất thông minh. Tao cũng không phải là người quá ngu ngốc. Có rất nhiều thứ trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Xem ra mày là một người rất ngạo mạn. Tao chỉ cần một câu trả lời. Một câu trả lời để chứng minh sau này chúng ta có thể trở thành kẻ thù hay là đối thủ. Mày không dám sao? Hay mày chỉ giống như bọn trộm cướp ẩn núp trong bóng tối phóng ám khí, sử dụng những quỷ kế căn bản là không có tác dụng gì cả?"
Trong mắt Trịnh Tồn Cảnh chợt loé thần quang nhưng bề ngoài của gã vẫn trầm mặc như vậy.
"Yêu một người hẳn cũng phải để người đó biết. Hận một người hẳn cũng phải để người đó biết…" đột nhiên Tần Lạc cảm thấy những lời này khá mập mờ nên hắn vội vàng giải thích: "Ý của tao là nếu hận một người thì hãy quang minh chính đại nói cho người đó biết. Nếu như mày có đủ tự tin, mày hãy nói thẳng cho người đó biết, đón nhận sự phẫn nộ cùng với sự trả thù nếu có của người đó. Nếu là tao, tao sẽ làm vậy".
"Vậy còn mày?" Thái Tử hỏi.
"Tao?' Tần Lạc ngẩn người: "Tao làm sao?"
"Mày có hận tao không?"
"Hận" Tần Lạc nói: "Tao hận mày".
Tần Lạc vốn muốn bổ sung thêm vào sau nữa: "Tao hận mày, hận mày, hận mày, hận mày. Khi ngủ cũng hận mày, khỉ ngủ dậy cũng hận mày. Khi ăn cơm cũng hận mày. Khi đi tiểu cũng hận mày. Hận mày mỗi người. Hận mày mỗi phút, hận mày mỗi giây. Cả đời này tao hận mày".
Nhưng Tần Lạc sợ khi hắn nói vậy sẽ khiến hai cô gái trẻ Vương Cửu Cửu và Ninh Toái Toái hiểu lầm, cho là linh hồn hắn đã bị đại sư ngôn tình nổi tiếng của Đài Loan chiếm giữ nên hắn đành khiên cưỡng kìm lại.
"Lý do gì?"
"Bởi vì sự thù địch không rõ ràng của mày" Tần Lạc nói sau khi suy nghĩ hắn nói thêm: "Tao còn căm ghét người nào có nụ cười giống tao".
"Hiện tại mày đã có thể trả lời câu hỏi của tao chưa?" Tần Lạc nói: "Xem ra bản thân mày vẫn không bằng tao".
"Tao cũng hận mày" Thái Tử nói: "Chẳng lẽ không có ai nói cho mày biết sao? Mày rất đáng ghét".
"Không có" Tần Lạc lắc đầu: "Ngược lại bọn họ một mực nói tao rất đáng yêu".
Tần Lạc đắc ý pha lẫn tự hào nói: "Lần trước khi tao quay về từ Hàn Quốc đã có gần một vạn người ra sân bay đón tao. Khung cảnh vô cùng hùng tráng. Thậm chí cảnh sát cũng cúi chào tao. Trong di động của tao có quay được một đoạn đó, mày có muốn xem không? Mày cũng có thể lên Google tìm kiếm tên của tao. Trên mạng có sáu trăm năm mươi vạn thông tin có tên tao. Không đó là con số của ngày hôm qua. Hôm nay nhất định đã lên tới bảy trăm vạn".
Đây là chuyện có tới tận lúc này làm Tần Lạc tự hào nhất, giống như đứa trẻ nhà ai đó được lên CCAV, nó luôn không kìm lòng được muốn thông báo toàn bộ cho bạn bè thân thích của bố mẹ, họ hàng gần xa biết.
Chỉ cần có cơ hội là Tần Lạc nhất định sẽ rao giảng cho người khác nghe về chuyện này.
Không ngờ Thái Tử thậm chí còn gật đầu nói: "Tao biết rất rõ cảnh đó nhưng như thế thì đã sao nào? Chẳng lẽ mày không biết người dân rất chóng quên phải không? Bọn họ chỉ quan tâm tới giá cả của chè, gạo, mỡ, muối, giá thịt có tăng hay không. Bọn họ sẽ nhanh chóng quên phéng cái tên mày. Bọn họ có thể thổi phồng mày lên rất cao nhưng cũng có thể hạ mày té ngã rất thê thảm".
"Tao sẽ không ngừng làm ra những chuyện để bọn họ nhớ rất kỹ".
"Như vậy thì mệt chết".
"Đời người không có hứng thú sẽ không thể làm được chuyện gì hay ho" Tần Lạc cười nói: "Có lẽ mày cảm thấy trốn tránh trong ngôi biệt thự này nghĩ ra mấy âm mưu quỷ kế hại người tự cho là thiên hạ vô song. Đời người cũng rất phong phú, sự thoả mãn của nội tâm là vô cùng tận nhưng tao khác với mày. Tao muốn đón nhận những tiếng vỗ tay, tiếng hò reo của dân chúng. Điều tao muốn là được ưlu danh sử sách. Tao cảm thấy như vậy mới là sảng khoái".
"Lưu danh sử sách?" Thái Tử nở một nụ cười. Ban đầu nụ cười không thành tiếng, hcỉ làm da mặt co lại nhưng dần dần tiếng cười to lên và cuối cùng biến thành một nụ cười sằng sặc. "Trí tuệ thấp kém".
Tần Lạc nổi giận nói: "Mày có thể không đồng ý với suy nghĩ của tao nhưng mày tuyệt đối không được công kích, hạ nhục sự lựa chọn của tao. Tôn trọng người khác là vấn đề quan trọng nhất".
Thái Tử gật đầu nói: "Trước đây tao cũng như mày".
"Còn bây giờ?"
"Bởi vì tao nhận ra suy nghĩ này không thực tế".
"Chính vì vậy mà mày mới hận tao, phải không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không" Thái Tử phủ nhận: "Bởi vì chuyện gì tao không làm thành công, mày lại thành công".
"Đó hoàn toàn không công bằng với tao" Tần Lạc thầm cười gượng trong lòng. Đây là loại người nào vậy? Hắn chỉ nghe nói phụ nữ thích ăn giấm chua, gã thanh niên này ghen tức điên cuồng như vậy, quả thực rất hiếm gặp.
"Công bằng. Bọn họ đã từng công bằng với tao chưa? Thái Tử hung tợn nói: "Còn nữa, mày có một câu nói rất hay".
"Cái gì?" Tần Lạc hỏi.
"Tao cũng rất ghét người nào có nụ cười giống tao".
"Không ngờ chúng ta lại có giống điều kiêng kỵ như vậy" Tần Lạc cười nói: "Nhưng bất kể như nào mày vẫn thiếu một lời xin lỗi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]