Chương trước
Chương sau
"Ma ma, không cần tức giận, nếu đã qua rồi thì dạy bảo bọn họ một chút mới phải" Tần Lạc an ủi bà già nỏng nảy dễ dàng kích động này. "Bây giờ tình hình bên ngoài rất gay go, liên tục có người thổi phồng Đông Y vô dụng, Đông Y có hại, cũng liên tục có người ý kiến Đông Y nên bị xóa bỏ.Nếu Đông Y thực sự nên xóa bỏ, tại sao Hàn Quốc lại muốn cướp của chúng ta? Tại sao chính phủ của họ đầu tư nhiều tiền như vậy để phát triển và nghiên cứu Đông Y?".

"Đúng thế. Khi Đông Y trị bệnh cứu người, sao bọn họ không nói đến xóa bỏ? cái này lão quên không dạy con cháu". Lão ma ma nói rất đồng tình

"Vì thế chúng ta đến Hàn Quốc lần này, chỉ được thắng, không được thua".Tần Lạc cười khổ nhìn Tô Tử, nói : "Chúng ta không được thua đấy nhé"

"Chúng ta sẽ không thua".Tô Tử khẳng định: "Hôm nay anh phải đến thăm Chính Khí Môn à?"

"Ừ.Hôm nay đến Chính Khí Môn, mai lại về Yên Kinh thăm Quỷ y phái. Lần này còn phải nhờ cậy nhiều vào sự giúp đỡ của mọi người mới được

"Phụ mã, Cậu nói như thế là khách sáo rồi". Lão ma ma cười khục khặc, âm thanh chối tai nhưng nội dung câu nói lại không chối tai "Cậu và tiểu thư chúng tôi thành thân, vậy là người một nhà rồi, người một nhà nói chuyện như hai nhà, thì xem nhau như người ngoài rồi. Bà già như tôi cũng đi cùng, tùy phụ mã sai khiến, có điều chuyến này nhiều cao thủ, sợ là tôi không có cơ hội mó vào".

Tần Lạc lắc đầu cười, nói: "không đâu, mọi người đều có cơ hội".

Trong đầu hắn có một quyết định điên khùng, chẳng qua lúc đó chưa nói ra.

Muốn cứu lại Đông Y ,nhất định phải lấy phương pháp không phải của mình để khuếch trương thanh thế. Con người đều ích kỷ, hắn nhất định phải lo lắng nhiều hơn cho con cháu Trung Quốc đời sau.

Ăn xong Tần lạc liền đi, hắn đã hẹn với Tô Tử, ba ngày sau tụ hợp ở Yên kinh.

Tô Tử đi lại không tiện, mà Bồ Tát Môn đa phần đều là nữ, vì thế cũng phải lên đường sớm. Sau khi Tần Lạc rời đi, cô cũng xuất phát.

Tần Lạc đẩy Tô Tử ra cổng lớn sân sau, dừng xe lăn lại, cúi người ngồi xổm xuống trước mặt Tô Tử, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô, nói: "Cách dùng kim tôi dạy em đã nhớ chưa?"

"Nhớ rồi". Tô Tử nhu thuận gật đầu.

"Cao thủ dùng kim của Bồ Tát Môn hẳn không ít, em hãy bảo bọn họ châm cứu cho em theo lối này, không được gián đoạn, trước tiên thử xem có thể đả thông một số kinh mạch không, ít nhất, có thể bảo đảm nó sẽ không có chuyển biến xấu đi".

"Vâng. Em hiểu rồi". Tô Tử dịu dàng nhìn Tần Lạc nói: "Mau đi lo chuyện của mình đi, không cần lo lắng".

"Ừ, Ba ngày nữa gặp lại". Tần Lạc nói. Đứng dậy hôn vào trán Tô Tử,khiến cô thẹn thùng mà cả điệu cười the thé của bà lão kia nữa.

--------

--------

Sân bay quốc tế Seoul thực tế không ở khu vực thành thị của Seoul mà nằm ở một hòn đảo ngoại ô phía tây thành phố Seoul

"Sân bay quốc tế Gimpo cũ do quá gần khu vực nội thành, đã chuyển thành sân bay cho các chuyến bay trong nước, mất đi hai chữ "quốc tế", Seoul định phát triển nó thành sân bay quốc tế có đường bay ngắn. Cái ngày hơi giống với nhiều sân bay của Trung quốc, còn có hai mươi phút, máy bay sẽ đáp xuống sân bay seoul, đến lúc đó, các vị có thể thỏa thích chiêm ngưỡng phong cảnh Hàn Quốc rồi".

Thấy không ít người nhìn hắn hằm hằm, Tô Xán hướng dẫn viên du lịch đi cùng vội chữa lời: "Thực ra Hàn Quốc cũng không có gì để ngắm cả, không bằng Trung Quốc rừng vàng biển bạc, Ngũ nhạc quay về không xem núi, Hoàng Sơn quay về không xem nhạc. Ngay cả đoàn làm phim "Avatar" cũng đến Cửu Trại Câu chúng ta chọn cảnh, đất nước họ đâu có thể sánh được?".

Tần Lạc cười khổ nói: "Không cần cố chữa lời. Chúng ta tự ti nâng người khác lên hạ thấp giá trị của mình, càng không cần tự tâng bốc mình, tự cho mình thiên hạ không gì sánh được. Hàn Quốc mấy năm gần đây kinh tế tăng trưởng nhanh chóng, du lịch cũng rất phát triển. Chúng ta nên lấy thừa bù thiếu, mọi người đến Hàn Quốc đi nhiều nhiều vào, tìm xem họ có cái gì đáng để chúng ta học hỏi.

"Hì hì. Anh Tần nói đúng, đây là đạo lý". Tô Xán cười khì khì nói.

Trong lòng hắn thực sự rất tôn trọng Tần Lạc.

Tuổi tác giữa mình và hắn cũng xấp xỉ, năm nay mới tốt nghiệp học viện ngoại ngữ trung quốc, dựa vào mối quan hệ của gia đình mới xin được vào làm phiên dịch phụ trách đối ngoại cho Bộ Y tế, nhưng hắn đã là trưởng đoàn đoàn đại biểu đại diện cho danh dự và vinh quang của quốc gia.

Trước hành trình đi Hàn Quốc, Tô Xán đã lên mạng tìm tư liệu về Tần Lạc. Hắn muốn có hiểu biết toàn diện về người phụ trách chính của mình lần này. Cái này cũng không vấn đề gì, trước là bị tuổi tác của Tần Lạc làm kinh ngạc, sau lại giật mình vì năng lực và những chuyện hắn làm ra.

Chuyến đi này đã thấy, mỗi thành viên đều rất nghe lời hắn, ngay cả mấy vị bác sĩ nổi tiếng rất có uy tín của Trung Quốc cũng đánh giá hắn rất cao, còn có vài người tính tình xem ra có vẻ gàn dở, cũng chẳng biết là người từ đâu ra cũng tôn trọng hắn.

Bởi người có được chức vị nhờ hoàn cảnh gia đình và vận may thì người khác sẽ coi trọng bạn nhưng không tôn trọng bạn, còn người thanh niên trước mặt có được sự tôn trọng của tất cả mọi người lại không có liên quan quá nhiều đến hoàn cảnh và vận may

Đương nhiên hoàn cảnh và vận may vẫn rất quan trọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Lạc đoàn trưởng đoàn đại biểu, mọi người đều nghe sự chỉ huy của hắn, hắn nói vậy, nhưng người khác tự nhiên cũng không nói gì thêm.

Tai ù ù, áp lực không khí bắt đầu tăng lên. Tiếp viên hàng không nhắc mọi người thắt chặt dây an toàn, mấy người Tần Lạc sắp đến Seoul.

Đợi máy bay dừng hẳn, Tần Lạc qua ôm Tô Tử đi ra khỏi khoang máy bay, sau đó tại cửa có một nhân viên vội vàng đẩy xe lăn tới.

Bọn họ là nhân viên phụ trách đón tiếp khách của lãnh sự quán Trung Quốc trú tại Hàn Quốc, sớm đã nhận được thông báo chuẩn bị xe lăn chờ sẵn ở đó.

"Cảm ơn". Tần Lạc vừa nói vừa cười với họ.

"Đoàn trưởng Tần khách sáo quá. Đây là việc chúng tôi nên làm". Một người đàn ông trung niên mặt mày điềm đạm cười nói: "Cán bộ Bộ chăm sóc sức khỏe phúc lợi gia đình Hàn quốc và đại diện hiệp hội Y học Hàn Quốc đang ở bên ngoài chờ nghênh đón,còn có khá nhiều phóng viên truyền thông đang đợi ở đó".

Tần Lạc rất cảm ơn sự nhắc nhở chu đáo của ông ta, cười nói: "Cám ơn anh, ở Hàn Quốc phải phiền các anh rồi".

"Hy vọng các cậu giành được vinh quang cho đất nước". Người đàn ông trung niên cười nói. Bọn họ là nhân viên của Đại sứ quán, tất nhiên là biết mục đích chuyến đi này của Tần Lạc và mọi người. Bọn họ cũng không quen nhìn sự độc tài của Hàn Quốc, càng không thích những bản tin truyền thông mang tính suy đoán không thực tế của họ.

Tô Xán đảm nhiệm phiên dịch tại chỗ, luôn theo sát Tần Lạc, nghe lời của nhân viên đại sứ quán, hắn cười nói: "Yên tâm đi, Đoàn trưởng Tần nhất định không để đồng bào ta thất vọng đâu".

"Chúng tôi đương nhiên tin tưởng đồng bào của đồng bào mình". Người đàn ông cười : "Mời".

Tần lạc gật đầu, dẫn đầu đoàn đại biểu đi về phía lối ra.

Vừa bước đến cửa ra đã nhìn thấy biển người đông nghịt bên ngoài

Có nhân viên của Đại sứ quán và có đồng bào Trung Quốc đến chào đón, có cán bộ chính phủ Hàn Quốc và đại diện hiệp hội Y học Hàn Quốc, còn có không ít nhân viên truyền thông.

Tần Lạc vừa tới cửa ra, chào đón hắn là một loạt chớp đèn máy ảnh, Đám phóng viên ào ào lao đến, nhao nhao chụp ảnh Tần Lạc và các thành viên đoàn đại biểu theo sau hắn.

Tần Lạc đã có kinh nghiệm với những trường hợp như vậy nên cũng không cảm thấy có gì khó chịu, mặc dù mắt không dễ chịu cho lắm nhưng hắn vẫn giữ nụ cười mỉm, vẫy tay chào hỏi những đồng bào đang nhiệt tình đón tiếp họ.

"Anh Tần,hoan nghênh đến Hàn Quốc". Hai bàn tay to chủ động đưa ra.

"Cảm ơn". Tần Lạc gật đầu cười. Người chủ động bắt tay hắn chính là Park Young Ho, người từng có xích mích với hắn ở Đài Loan, cũng chính vì cái mâu thuẫn nhỏ ấy mới có giải thi đấu y học giữa hai nước lần này.

Lần trước hắn ta còn mở bệnh viện ở Đài Loan mà, không ngờ hắn cũng vì giải đấu này mà quay về Hàn Quốc, hơn nữa còn có thể trà trộn vào đoàn tiếp đón.

"Đến đây, xin cho phép tôi được giới thiệu với anh mấy người bạn".Park Young Ho kéo tay Tần Lạc nói.

Hắn chỉ vào một người đàn ông lùn lùn đeo cặp kính xem chừng có vẻ lịch sự nho nhã, nói: "Vị này là phó bộ trưởng bộ chăm sóc sức khỏe phúc lợi gia đình-Shin Chan Min"

"Đoàn trưởng Tần, chào anh, rất hân hạnh được biết. Hi vọng anh sẽ cảm thấy thoải mái khi ở Hàn Quốc". Shin Chan Min bắt tay Tần Lạc,nói bằng tiếng Hàn. Tô Xán nhanh chóng dịch lời chào hỏi của ông ta cho Tần Lạc.

"Cảm ơn Bộ trưởng Shin ".Tần Lạc cảm ơn lần nữa.Hắn hơi ghét cái kiểu đón tiếp mang tính nghi thức thế này, nhưng lúc đó hắn đại diện cho bộ mặt quốc gia, không thể không tự mình ứng xử

"Vị này là phó hội trưởng hiệp hội Y học Hàn Quốc chúng tôi- ông Park Chan Tae". Park Young Ho chỉ vào người đàn ông mặc vest màu tro,dáng người gầy trông như cây cột điện.

"Tần tiên sinh, Tôi đã nghe qua đại danh". Park Chan Taechủ động đưa tay về hướng Tần Lạc, mà còn nói tiếng Trung Quốc.Mặc dù không chuẩn lắm nhưng cũng không ngăn cản sự nối liền giữa hai người.

"Hội trưởng Park biết nói tiếng Trung, thật khiến người ta bất ngờ". Tần Lạc cười nói.

"Tôi thích văn hóa Trung Quốc, cũng thích tìm hiểu văn hóa Trung Quốc, vì thế tôi đã tìm riêng một giáo viên Trung Quốc để học, nói cũng không tệ chứ?" Park Chan Taetươi cười nói.

"Rất khá". Tần Lạc khen ngợi.

"Đoàn trưởng Tần, cậu trẻ tuổi đã gánh vác trọng trách, đại diện quốc gia đến tham gia thi đấu, lẽ nào người Trung Quốc đều đã đi học Tây y rồi sao?". Park Chan Taehỏi với vẻ mặt vô tội.

Các phóng viên bên cạnh nghe thấy hội trưởng hiệp hội Y học Hàn Quốc nói đến đề tài nóng bỏng như vậy, lập tức chìa loại bút ghi âm như đồ chơi ra trước mặt hai người.

"Có chí không phải là ở tuổi tác cao. Người Trung Quốc chúng tôi từ nhỏ đã chăm chỉ học Đông Y. Đây là cội nguồn, cũng là nền tảng. Từ cụ già trăm tuổi đến đứa bé mười tuổi, đều sẵn lòng gánh vác trách nhiệm này vì quốc gia". Tần Lạc đáp có lý có tình.

"Park Chan Taegật đầu, nói: "Thật khiến người ta hâm mộ. Có điều sao tôi lại nghe thấy quý quốc đã xảy ra vài chuyện không hay? Rất nhiều người Trung Quốc đề nghị xóa bỏ Đông Y? Cái này quả thực khiến người ta ngạc nhiên. Chẳng lẽ chuyện này đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?".

Tần Lạc nheo mắt rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trả lời.

Hắn lắc đầu cười, nói: "Chưa giải quyết. Hiện nay vẫn còn có rất nhiều người hô hào đòi xóa bỏ Đông Y".

"À. Vậy thì các anh nhất định không có tâm trạng thi đấu ". Park Chan Taenói.

"Không". Tần Lạc lắc đầu nói: "Chính bởi có người đề nghị xóa bỏ Đông Y nên chúng tôi mới tới Hàn Quốc".

"Vì sao?".

"Bở vì đánh bại các ông rồi, những người đó sẽ biết điều mà im miệng".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.