Chương trước
Chương sau
" Phong thanh?"

Quản Tự sửng sốt. Trữ Toái Toái sửng sốt. Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của Hỏa Dược cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Giờ là giờ nào rồi mà hắn còn có tâm trí đàm luận chuyện phim ảnh chứ?

"Rất hay. Tôi đã xem qua". Quản Tự nói. Muốn cười nhưng trên mặt hắn các cơ như co lại. không thể cười thành tiếng.

Hai tay, hai chân Quản Tự đều đã bị thương. Sự trừng phạt này nếu như ở người bình thường đã sớm không thể chịu đựng nổi rồi.

"Vậy là tốt rồi". Tần Lạc gật đầu nói. "Hi vọng anh có thể chịu đựng được".

Vừa dứt lời, Tần Lạc lấy từ trong tay áo ra hai cây ngân châm dài hai tấc.

Trong lòng Quản Tự như chấn động, nhìn hành động của Tần Lạc hắn biết rõ Tần Lạc muốn làm gì.

"Phong thanh là một trong số ít những bộ phim Tần Lạc xem. Hơn nữa, đây là bộ phị gia gia Tần Tranh của hắn cố ý gọi điện thoại bảo hắn xem mà lưu ý.

Lúc đầu Tần Lạc không hiểu vì sao gia gia lại bảo hắn xem bộ phim như vậy. Bởi vì hắn biết gia gia cũng rất ít khi tiếp xúc với các thiết bị điện, lại càng hiếm khi xem phim.

Sau khi Tần Lạc xem hết bọ phim này mới hiểu rõ dụng ý của gia gia.

Trong bộ phim này có một đoạn làm cho người ta phải khắc sâu trong tâm trí: hình ảnh đại đội trưởng Ngô bị trói, da tróc thịt bong, đầy người máu tươi. Để bức ra cho bằng được thân phận kẻ nội gián, Ngụy Quân bắt đầu sai cấp dưới vận dụng cực hình kích điện.

Âm thanh luồng điện chạy vào người làm cho người ta sởn da gà, cả người đại đội trưởng Ngô run rẩy, quai hàm như va lập cập vào nhau, kêu lên những tiếng rên thảm thiết. Nhưng mặc dù kêu thảm thiết như vậy, nhưng đại đội trưởng Ngô vẫn cố gắng chịu đựng như không có chuyện gì.

Đội trưởng đặc nhiệm Ngụy Quân vẻ mặt tối sầm nghiến răng mà nói: "Cơ thể đại đội trưởng Ngô rất cứng, không sợ điện!"

Vì vậy, Tần Lạc cũng học theo, thầy lang giang hồ Lục gia đã xuất trận.

Lục gia mở một chiếc rương nhỏ ra, nhẹ nhàng lấy ra một cây ngân châm nho nhỏ, chấm một ít nước thuốc, sau đó hướng về phía chân đại đội trưởng Ngô.

Một tiếng còn thảm hại hơn một tiếng kêu vang lên, đại đội trưởng Ngô bắt đầu co quắp. Trở lại một châm, châm vào huyệt Thái Dương, đại đội trưởng Ngô thở rít lên... kinh khủng nhất là một kim đâm ở ngực, đại đội trưởng Ngô miệng phun máu tươi như thác nước, chết ngất đi.

Giang hồ đồn đại, Lục gia chỉ mới dùng ba châm mà đại đội trưởng Ngô đã xin nhận tội, thừa nhận là nội gián. Trước đó chưa từng có ai có thể chịu đựng được.

Sau khi bộ phim này được công chiếu, có một vấn đề được công chúng rất quan tâm đó là: Châm cứu có thật sự thần kỳ như vậy không?

Tần Lạc có thể khẳng định cho anh một điều rằng, châm cứu còn thần kỳ hơn cả trong phim nhiều.

Không thể không nói, người xưa hiểu rất sâu sắc cơ thể con người. Bọn họ thông qua vô số lần thí nghiệm trên cơ thể người, đối với công dụng của mỗi huyệt vị rõ như lòng bàn tay.

Thậm chí, bọn họ còn có thể phân chia thành những huyệt chính phụ.

Kiến thức của Tần Lạc phong phú là bởi vì gia gia đã truyền dạy cùng với việc tiếp nhận "Thái Ất thần châm". Mặt khác còn có một phương diện trọng yếu là bởi vì kiến thức của hắn uyên thâm.

Khi còn bé cơ thể của Tần Lạc không được tốt, lúc những đứa trẻ bình thường đi học thì hắn đọc sách bên trong thư phòng, lúc những đứa trẻ khác đi chơi đùa thì hắn lại đọc sách giúp những đứa trẻ lớn lên thành người, lúc những thằng con trai nắm tay bạn gái ngắm trăng hay ngắm mặt trời mọc thì hắn cũng vẫn đang đọc sách.

Tần gia là y học lâu đời, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, phòng sách bên trong tàng thư vô cùng lớn. Các loại y học lẫn với các loại bút ký các công thức y học mà tổ tiên bí mật ghi chép và lưu truyền lại.

Mặc dù Tần Lạc lớn lên trông rất đẹp trai, thoạt nhìn bộ dạng hắn có vẻ hiền lành, tốt bụng, nhưng trong lòng lại có cái gì đó rất kỳ lạ. Nói cách khác, hắn cũng không phải luôn nghe lời mà còn có thể lén lút đọc trộm sách trong phòng (ngọc phòng bí kỹ).

Cũng lúc đó, hắn phát hiện trong phòng quyển "châm phạt".

"Châm phạt" là một quyển sách kể lại rất chi tiết về việc dùng một cây ngân châm nhỏ để trừng phạt người khác. Cách này sẽ làm cho người ta không hề thấy vết thương nhưng lại khiến cho người ta những thương tổn lớn nhất.

Trong phim "Phong thanh" kia, Lục gia đã dùng đến ba cây châm quả thực là trong phương thức "châm phạt" đã giới thiệu trong cuốn sách, tên là "thấp tam châm". Vì "thấp tam châm" chính là muốn mượn chất lỏng là dược vật để phụ trợ cho châm cứu.

Mà Tần Lạc không có mang theo dược vật, cho nên hắn định thực hiện "hạn tam châm".

Nếu như nói " thấp tam châm" là cấp nhập môn châm phạt, thì "hạn tam châm" là cấp bậc trung bình, cấp kiểm tra đánh giá. Còn có "hỏa tam châm" cùng "băng tam châm", chiêu đầu là đem ngân châm đun nóng lên, chiêu thứ hai là đem ngân châm cho vào khối băng đông lạnh lại, cả hai phương thức này đều thuộc về cấp bậc cao trong châm phạt, ai bị áp dụng phương thức này thì chỉ có đường chết.

"Xem ra anh đã biết rõ rồi". Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Quản Tự, Tần Lạc vừa cười vừa nói. Tươi cười có chút ngại ngùng, có chút ngượng ngùng. Dường như hắn cảm thấy Quản Tự nhìn hắn đang làm việc gì đó ngốc nghếch vậy.

"Tôi khỏe lắm đấy". Quản Tự nói. "Loài người chung quy là luôn nghi ngờ những gì mình chưa biết, chỉ khi đã thực sự trải qua rồi mới biết rằng đúng là không có gì hơn được cái này. Chúng ta đã có rất nhiều kinh nghiệm cùng những chương trình rèn luyện kiểu này rồi".

"Tôi sẽ cố gắng không để anh thất vọng". Tần Lạc nói. "Nói cách khác là không để mất mặt tiền bối".

Tần Lạc cầm theo ngân châm đi hướng về phía Quản Tự, cũng không có ý dùng ngân châm độc vào người Quản Tự hay là đã bị cảm hóa một phần rồi chăng?

"Tôi có rất nhiều thời gian". Tần Lạc nói rồi ngước mắt lên đồng hồ trên tường nói tiếp: "Năm phút đồng hồ. Trong vòng năm phút đồng hồ, anh nhất định muốn nói cho tôi thuốc giải ở đâu".

"Nếu như anh mà nói nữa, có thể chỉ còn thừa lại bốn phút thôi đấy". Quản Tự cười lạnh. "Thời gian càng ngắn, tôi càng có thể cố gắng chịu đựng được".

"Ba phút đồng hồ vậy là đủ rồi". Tần Lạc tự tin nói.

Hắn đi tới trước mặt Quản Tự đâm một châm vào đầu ngón tay hắn.

Sau đó xoay tròn, làm cho hơn nửa ngân châm từ từ đi vào trong ngón tay Quản Tự.

"Tay đứt ruột xót. Chỉ có đau từ trong tim, anh mới có thể thực sự cảm thấy đau đớn được". Tần Lạc cười giải thích.

"Tôi…" Quản Tự mới vừa nói ra được một chữ, liền thế nào mà nói không ra lời.

Đau nhức!

Thấu xương tủy!

Đau như muốn xé nát bàn tay! Đau nhức đến nỗi sống không bằng chết.

Cảm giác đau nhức này đột nhiên kéo tới, giống như một cơn gió đang êm đềm cùng sóng ngoài khơi đột nhiên trở mình, nổi lên sóng lớn.

Chỉ mới một châm vào đầu ngón tay, mà thiếu chút nữa thần kinh Quản Tự muốn đứt ra.

"Uhhhhh…" Từ trong lỗ mũi Quản Tự truyền ra một âm thanh kêu rên, cắn răng, nghẹn họng, thân thể như muốn đóng băng.

Trên mặt hắn như co quắp, ở huyệt Thái Dương không ngừng giật giật lên xuống, hơi thở dồn dập hơn, mồ hôi trên trán chảy càng ngày càng nhanh và nhiều như mưa, vết thương trên người như đau đớn lên gấp bội, tốc độ chảy máu nhanh hơn.

"Một châm vừa rồi gọi là oan tâm. Ý nghĩa của nó là cắt tim". Tần Lạc đứng ở bên cạnh giải thích. "Trong lịch sử cho tới bây giờ chưa từng có ai đủ sức chịu đựng được châm này. Có lẽ anh đã có thể phá vỡ ghi chép này và làm nên lịch sử. Xin lỗi, tôi thật sự không có thời gian để thử nghiệm những thủ pháp khác".

Hốc mắt Quản Tự đã ươn ướt, sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống. Lúc đầu nước mắt chảy xuống có màu trong vắt, sau đó càng ngày càng đục. Sau đó biến thành màu hồng hồng như màu máu. Text được lấy tại truyentop.net

Tiếp theo nữa là nước mắt chảy xuống là máu tươi.

Không chỉ có hai tròng mắt, mà mũi hắn, miệng hắn, cả hai lỗ tai đều chảy ra máu tươi.

Đây là cảnh chúng ta thường gọi là máu chảy bảy khiếu.

Quản Tự thân thể giãy giụa mạnh, liều mạng giãy giụa, chỉ muốn lấy tay rút ngân châm trong ngón tay của mình ra, muốn cắn đầu lưỡi mà tự vẫn, nhưng cơ thể của hắn như là bị người khác điểm huyệt vậy, căn bản là không có biện pháp gì nhúc nhích được.

"Đừng giãy dụa vậy. Nếu như tôi không nhổ ngân châm ra thì cơ thể của anh căn bản là không thể động đậy được". Tần Lạc xem thấu ý nghĩ, vừa cười vừa nói.

"…"

Tần Lạc nhìn một chút rồi nói: "Không sai, anh đã chịu đựng được bốn mươi lăm giây, còn có ba phút mười lăm giây nữa".

Trong một giây, Quản Tự cảm giác được chính mình sống không bằng chết.

Hắn đã cảm giác mỗi giây trôi qua dài dằng dặc như một thế kỷ, chẳng lẽ chỉ có thể chống chịu được bốn mươi lăm giây thôi sao?

Còn có ba phút mười lăm giây? Còn có ba phút mười lăm giây? Còn có…

Trong đầu Quản Tự chỉ có một ý nghĩ như vậy trong đầu, Quản Tự có cảm giác như mình sắp không chịu đựng được nữa. Hắn sao có thể cố gắng chịu đựng được ba phút mười lăm giây chứ? Mỗi một giây trôi qua như dài hàng thế kỷ, bao giờ mới hết ba phút mười lăm giây buồn chán đây?

Trữ Toái Toái cũng xem qua "Phong thanh", cô cũng không nghĩ trên đời này hình phạt như vậy.

Nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Quản Tự lúc này, bất giác Trữ Toái Toái có cảm giác không đành lòng. Quản Tự luôn tỏ ra lịch sự, tao nhã, không nghĩ rằng có lúc lâm vào hoàn cảnh bi thảm như này.

Ngày xưa là bạn bè thân thiết, vậy mà hôm nay đã biến thành kẻ địch của nhau, thật đúng là chuyện làm cho người ta đau lòng.

Hỏa dược thì đối với những chuyện này cảm thấy vô cùng hứng thú, cô từ cửa bước tới bên cạnh Tần Lạc để thưởng thức cảnh tượng này gần nhất. Nếu nghĩ tới bộ dạng một người như vậy thật không biết suy nghĩ cái gì nữa.

"Còn có hai phút đồng hồ". Tần Lạc nói. "Nếu như anh không thể chịu đựng được nữa thì nói ra, tôi sẽ lập tức nhổ ngân châm ở ngón tay anh ra, cho anh giải trừ ngay nỗi thống khổ".

Hai phút đồng hồ cũng chỉ là một trăm hai mươi giây, bình thường thời gian này thật ngắn ngủi, đảo mắt là trôi qua.

Nhưng đối với một người đang chịu cực hình như Quản Tự mà nói thì hoàn toàn làm cho người ta thống khổ như mỡ trong nồi đang sôi sùng sục vậy. Không, so với cảnh đó còn thống khổ gấp trăm ngàn lần.

Loảng xoảng!

Dường như có vật gì trong lòng hắn bỗng nhiên rơi xuống, hắn liều mạng suy nghĩ …

Tần Lạc rất nhanh mà rat ay, nhổ ngân châm từ ngón tay Quản Tự ra mà hô: "Thuốc giải đâu? Đưa cho tôi thuốc giải!"

"Cái chén". Quản Tự yếu ớt nói.

"Cái chén?" Tần Lạc nhìn về phía chén hồng trà trên bàn, bưng chén nước trà lên mà đưa vào miệng cho Lăng Tiếu uống.

"Các vị, hẹn gặp lại". Quản Tự nhìn mấy người bối rối bao quanh Lăng Tiếu, trong lòng nhẹ nhàng nói.

Hỏa Dược nhìn vẻ mặt thư thái của hắn, nhanh như chớp rút súng ra bắn.

Pằng!

Đạn bắn trúng vào ngực hắn, phát ra tiếng kêu chói tai.

Nhưng vẫn chậm từng bước, Quản Tự đã cắn nát một cái răng của mình.

Hự!

Một âm thanh vang lên, từ trong khóe miệng Quản Tự phun trào ra một dòng máu tươi màu đen.

Hỏa Dược chạy tới thăm dò hơi thở của Quản Tự, rồi quay nói với Tần Lạc: "Đã chết. Trong cơ thể hắn có đạn, nội tạng cũng đã vỡ nát".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.