Chương trước
Chương sau
Vì để tránh chạm mặt Hà Nhược Ngu và Văn Nhân Mục Nguyệt, Ngôn Thừa Hoan láu xe đi ra theo lối cửa sau.

Theo suy nghĩ của anh ta nếu như chuyện này có thể giải quyết thuận lợi thì anh ta không muốn phải giết người. Dù sao bây giờ cũng là thời của đám thanh niên. Bọn họ rất khó có thể làm cái kiểu chém giết không quang minh chính đại như cha ông thời xưa.

Nhưng một khi cha của anh ta nói không thể thả người, anh ta cũng đành phải nghe theo lệnh của cha mà thôi.

"Đi ra bến tàu Minh Cảng" Ngôn Thừa Hoan nói với tài xế: "Phải chạy nhanh hơn một chút".

"Dạ, ông chủ" Tài xế trả lời rồi bắt đầu ra tăng tốc độ.

Ngôn Thừa Hoan khẽ vuốt thái dương thầm nghĩ tại sai mọi chuyện lại đột nhiên trở nên phức tạp như vậy? Anh ta cũng không biết cha anh ta có chịu được áp lực của Hà gia hay không, còn có cả cô gái đó nữa. Anh ta rất tiếc là mình không có cơ hội gặp lại cô gái đó lần nữa.

Đột nhiên chuông điện thoại để trên ghế ngồi vang lên, Ngôn Thừa Hoan nhìn thấy trên điện thoại hiện lên số của Tam Tinh, anh ta lền bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói của anh ta có phần căng thẳng: "Tam Tinh, có chuyện gì?"

Nếu không phải gã ngu này nhiều chuyện gọi điện thoại cho mình, mình sẽ không bị cha của mình tát một cái.

"Thiếu gia, rốt cuộc chuyện này giải quyết thế nào? Các anh em vẫn đang chờ quyết định của anh".

"Làm đi" Ngôn Thừa Hoan bực mình nói: "Hãy là theo kế hoạch từ trước".

"Dạ, thiếu gia" Tam Tinh vui vẻ nói. "Vậy còn ngôi sao kia thì sao?"

"Ngôi sao? Ngôi sao nào?" Ngôn Thừa Hoan hỏi.

"Khi các anh em bắt tên đó, tên đó đi cùng xe với một ngôi sao vì lo lắng sẽ bị bại lộ vì thế các anh em đã bắt cả hai người về đây" Tam Tinh dè dặt nói.

"Hả?" Ngôn Thừa Hoan nổi giận. "Ai cho chúng mày bắt một ngôi sao? Bây giờ phải làm thế nào? Mày hãy cho tao biết làm gì bây giờ?"

Lúc nay Ngôn Thừa Hoan thực sự tức giận.

Chỉ bắt nguyên một gã Tần Lạc đã khó giải quyết rồi, bây giờ lại bắt thêm một ngôi sao nổi tiếng, quả thật chuyện này làm anh ta vô cùng đau đầu, tới khi toàn bộ giới truyền thông cũng vào cuộc nói, đưa tin một ngôi sao nổi tiếng mất tích, chắc chắn chính phủ sẽ phải gắng sức vào cuộc điều tra, áp lức với chúng khi đó sẽ là rất lớn.

"Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Tam Tinh thoáng chột dạ, hắn khẽ hỏi.

"Hãy xử lý thằng đó, giữ lại ngôi sao đó. Lát nữa tao sẽ tới xem sao" Ngôn Thừa Hoan bực bội ngắt điện thoại.

Kít!

Xe đang chạy đột nhiên phanh gấp lại làm suýt chút nữa Ngôn Thừa Hoan đụng đầu vào ghế trước.

"Mẹ kiếp, lái xe thế nào vậy?" Sau khi Ngôn Thừa Hoan thấy đầu của mình không có chuyện gì hắn tức giận quát to.

"Có xe chắn đường" Tài xế nói.

Ngôn Thừa Hoan ngẩng đầu nhìn phía trước. Anh ta thấy cửa chiếc xe tải chắn đường phía trước mở ra. Mấy người mặc đồ đen, trùm mặt từ trên xe nhẩy xuống sau đó chạy tới vây xung quanh xe Ngôn Thừa Hoan.

"Ngôn thiếu gia, xin mời xuống xe" Một người mặc đồ đen chỉ súng vào đầu Ngôn Thừa Hoan nói. Dù vẫn còn cách một lần cửa kính nhưng Ngôn Thừa Hoan biết gã đó sẽ rất dễ dàng làm nổ tung đầu mình.

"Các vị, có phải các vị tìm sai người không hả? Cha tôi là Ngôn Thanh Tùng. Chúng ta là người một nhà mà" Ngôn Thừa Hoan hạ cửa kính xe xuống cười ha hả nói. Cha anh ta cũng xuất thân từ xã hội đen. Người trong giới đương nhiên sẽ phải có chút nển nang mình.

"Tôi biết cha anh là Ngôn Thanh Sơn, tôi còn biết anh là Ngôn Thừa Hoan. Người chúng tôi cần bắt là anh. Nói ít thôi. Xuống xe" Sau khi người đàn ông đó nói xong, gã giật cửa xe tung ra. Một gã đàn ông mặc đồ đen khác tiến vào, túm cổ áo Ngôn Thừa Hoan lôi hắn ra ngoài.

"Đưa điện thoại di động cho tao" Một người đàn ông mặc đồ đen vóc dáng nhỏ bé đi tới trước mặt tài xế, gõ súng vào cửa kính nói.

Người tài xế vội vàng đưa điện thoại di động cho người đó, thậm chí ngay cả bộ điện đàm cũng không dám giữ lại.

Sau khi người mặc đồ đen nhận lấy liền hung hăng ném chúng xuống đất rồi dùng châm của mình giẫm nát vụn.

Binh!

Binh!

Binh!

Binh!

Người mặc đồ đen đó lại đi vòng quanh xe nổ súng bắn thủng cả bốn chiếc lốp xe.

Sau cùng những người đó lôi Ngôn Thừa Hoan lên xe tải, để mặc người tài xế ngồi yên trong xe của mình.

Mễ Tử An mấy lần bị không khí vẩn đục cùng bụi bặm trong căn nhà kho này làm sặc sụa nhưng khi nhìn thấy mấy tên áo đen đang nhìn chằm chằm vào hai người nàng, nàng lại cố gắng kìm nén cơn ho của mình. Nàng cảm thấy chỉ cần nàng ho khan, phát ra tiếng động cũng làm lũ bắt cóc này tức giận có hàng động bạo lực gây thương tổn cho hai người.

Tần Lạc nhìn gương mặt nhỏ nhắn, hồng hồng của nàng cười nói: "Không chịu được thì cứ ho ra như vậy mới dễ chịu hơn".

Nghe Tần Lạc nói vậy, Mễ Tử An liền không cố nhịn nữa, nàng liền ho dữ dội, dạ dày nàng quặn lại, nước chua từ trong dạ dày trào ra khoé miệng nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng bị bắt cóc nên tâm trạng khá căng thẳng.

May mà có Tần Lạc ở bên cạnh nàng nếu không thì nàng không biết phải làm thế nào.

Cho tới khi tình trạng của thân thể khá hơn một chút thì Mễ Tử An mới nhớ ra lúc trước chỉ cần Tần Lạc liếc nhìn mình đã biết mình đang cần gì. Lúc đó Tần Lạc còn mỉm cười với nàng, chẳng lẽ Tần Lạc không sợ hãi sao?

Hay là Tần Lạc ý muốn nói mình có kế hoạch thoát thân?

Mễ Tử An lại thở dài khi nàng nhìn thấy dáng vẻ gày gò, yếu ớt của Tần Lạc. Tốt xấu gì mình cũng học qua mấy năm Tiệt Quyền Đạo, nói không chừng bản thân mình phải ra tay cứu Tần Lạc.

Thế nhưng trong tay bọn chúng có súng. Cần phải làm gì đây? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Tam Tinh ngắt điện thoại, nhìn Tần Lạc ở trước mặt mình cười nói: "Tiểu tử, lời xin lỗi của mày tới chậm. Tao cho mày ba phút, mày hãy nhanh chóng từ biệt thế giới này đi".

"Tôi muốn nói chuyện với Ngôn Thừa Hoan" Tần Lạc nói.

"Không được" Tam Tinh thẳng thừng từ chối.

'Anh ta bảo anh giết tôi sao?"

"Nói vớ vẩn'.

"Tôi không muốn chết" Tần Lạc thẳng thắn nói.

Tam Tinh cười ầm, gã đốt một điếu thuốc ngậm ở mồm nhìn Tần Lạc nói: "Không do mày quyết định nữa rồi. Nếu mày muốn nói cái gì thì hãy nói đi".

Vừa nói hắn ta vừa nhìn gã thanh niên ván trượt gật đầu.

Gã thanh niên ván trượt lấy súng ra nhắm ngay vào đầu Tần Lạc.

"Chờ một chút" Tần Lạc kêu lên.

"Có chuyện gì vậy?" Tam Tinh hỏi.

"Cho tôi một điếu thuốc. Trước khi chết tôi muốn hút thuốc" Tần Lạc cười đau khổ nói.

"Tiểu tử, mày đừng có giở trò" Tam Tinh cảnh giác nhìn Tần Lạc nói.

'Anh thấy tôi dám giở thủ đoạn hay sao?" Tần Lạc cười nói: "Có nhiều súng chỉ vào tôi như vậy. Nếu anh là tôi thì liệu anh có thể trốn thoát không?"

Tam Tình nhìn dáng vẻ yếu ớt, gầy gò, phong cách thư sinh của Tần Lạc thầm nghĩ xung quanh có nhiều người bao vây, gã không tin Tần Lạc có thể trốn thoát, dù Tần Lạc có muốn chạy trốn cũng không thoát được. Cửa căn phòng này đã bị chúng khoá chặt.

Hơn nữa trong tay gã còn có một cô gái nữa.

"Được, tao thoả mãn yêu cầu cuối cùng của mày" Tam Tinh nói. Gã móc túi lấy ra một bao thuốc, gã rút một điếu quẳng cho Tần Lạc.

Tần Lạc cầm điếu thuốc hỏi: "Có thể cho tôi mượn cái bật lửa không?"

Tam Tinh lấy bật lửa ném cho Tần Lạc, gã cố gắng không tiến tới gần Tần Lạc.

Tần Lạc bật lửa châm thuốc sau đó hắn thuận tay ném chiếc bật lửa lại phía Tam Tinh

Tam Tinh không nghi ngờ gì, gã đưa tay đón chiếc bật lửa. Cái này là động tác quen thuộc của dân hút thuốc.

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra thì rất nhanh. Một cây ngân châm đột nhiên xuất hiện ở ngón tay giữa Tần Lạc bắn ra ngoài đâm thẳng vào đầu ngón tay Tam Tinh.

"Hả?"

Cạch!

Chiếc bật lửa rơi xuống, Tam Tinh kinh hãi kêu lên một tiếng, gã ôm ngón tay căm tức nhìn Tần Lạc.

"Đừng có nhúc nhích nếu không tao sẽ bắn tung đầu của mày".

"Tiểu tử, mày định là gì Tam ca?"

"Tam ca, anh có sao không?"

Tất cả đám lưu manh móc súng lục ra chỉ thẳng vào đầu Tần Lạc. Mễ Tử An lo lắng có chuyện với Tần Lạc liền đứng dậy nói: "Các người không được làm xằng bậy. Không được làm xằng bậy".

Dĩ nhiên nàng đã quên mất sự sợ hãi, nàng vội vàng tiến lên đứng chắn trước mặt Tần Lạc.

"Làm thịt hắn đi" Tam Tinh hung hăng quát.

"Tốt nhất là không nên làm vậy" Tần Lạc cười nói. "Tại sao mày không nhìn ngón tay mày trước?"

Tam Tinh nâng đầu ngón tay lên nhìn, lập tức gã trợn tròn mắt.

Vấn đề là chỉ trong nháy mắt ngón tay của gã bị ngân châm Tần Lạc đâm vào đã biến thành màu đen, giống như một quả Bồ Đào chín mọng, chỉ cần chạm nhẹ vào đó là sẽ chảy ra một dòng nước đen.

"Đây là cái gì vậy?" Tam Tinh sợ hãi hỏi.

"Độc" Tần Lạc cười nói. "Tao không biết mày có nghe nói qua về muỗi mặt người chưa. Đây chính là nọc độc lấy từ trong cơ thể của muỗi mặt người sau khi kết hợp với một dược độc khác thì nó liền trở thành chất kịch độc".

"Thuốc giải đâu? Mau đưa thuốc giải cho tao" Tam Tinh chĩa súng vào đầu Tần Lạc quát to. Gã đã từng nghe nói về muỗi mặt người. Giới truyền thông Đài Loan đưa tin này không chút e dè, bọn họ còn nói dân chúng hãy cẩn thận với loại sát thủ từ trên không trung này.

Tần Lạc đưa tay kéo Mễ Tử An vào trong lòng, không muốn để cho một cô gái hai chân không ngừng run rẩy đứng chắn trước mặt mình nhận sự đau đớn. Sự dũng cảm bất ngờ của Mễ Tử An làm Tần Lạc vô cùng cảm động.

"Không cho thuốc giải cũng chết mà cho thuốc giải cũng chết vậy tại sao tao không tìm một

"Đưa thuốc giải cho tao. Tao sẽ thả cô gái này" Tam Tinh nhìn thấy toàn bộ cánh tay phải của gã nhanh chóng chuyển thành màu đen, gã sốt ruột ra điều kiện.

"Hãy thả cô ấy ra trước" Tần Lạc nói.

Tam Tinh do dự một lát rồi nói: "Được, tao đồng ý".

"Không được, tôi đi rồi còn anh thì sao?" Mễ Tử An cầm tay Tần Lạc nói.

"Chị không đi càng phiền toái" Tần Lạc cười, tay hắn vỗ vỗ vào bả vai Mễ Tử An, hắn nhìn thẳng vào hai mắt nàng nói: "Sau khi chị đi rồi hãy gọi điện thoại báo cảnh sát giúp tôi. Đi nhanh lên".

Mễ Tử An nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tần Lạc với nàng, nàng không biết hắn có ý định gì nhưng vẫn nghe lời hắn quay người chạy ra phía cửa. Một tên bắt cóc đã mở cửa phòng, Mễ Tử An nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Bây giờ mày có thể đưa thuốc giải cho tao được chưa?" Tam Tinh hỏi.

"Chờ một chút. Tao phải xác định cô ấy đã đi xa mới có thể đưa thuốc giải cho mày" Tần Lạc từ chối.

"Con mẹ nó, mày mau nhanh lên. Tao đã thả người, mày phải giữ lời" Tam Tinh nóng lòng nói. Chỉ trong chốc lát mà toàn bộ cánh tay phải của gã đã đổi màu. Độc tính của chất độc này rất mạnh.

"Tao sợ đã làm mày thất vọng rồi" Trong Tần Lạc đang nói, thân hình của hắn dũng mãnh đánh ra, tiến sát tới trước ngực Tam Tinh, trong lúc tất cả còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy người Tam Tinh quay lại vị trí cũ. Lúc này Tam Tinh đứng trước, Tần Lạc đứng sau theo đúng tư thế tiêu chuẩn của bắt cóc.

Thế nhưng bây giờ thân phận của hai người đã có sự thay đổi. Người bị bắt cóc đã trở thành người bắt cóc.

"Đã rất nhiều năm nay tao làm người tốt, bây giờ tao phải làm lưu manh một lần" Tần Lạc cười nói. Lúc trước hắn hoàn toàn không dám ra tay vì vẫn còn Mễ Tử An. Bây giờ Mễ Tử An đã đi, hắn cũng bắt đầu giải quyết nỗi lòng của mình.

Đúng lúc này chuông điện thoại trong túi của Tam Tinh vang lên.

Tần Lạc móc điện thoại di động trong túi Tam Tinh ra. Hắn nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "thiếu gia" hắn liền bấm nút nhận cuộc gọi rồi đặt lên tai Tam Tinh.

"Tam Tinh, hãy thả Tần tiên sinh ra" Từ trong điện thoại vang lên giọng nói khẽ, khàn khàn của Ngôn Thừa Hoan. Hình như ở bên kia Ngôn Thừa Hoan cũng đang gặp chuỵên gì đó.

"Thiếu gia, anh làm sao vậy?" Tam Tinh hỏi.

"Tao bị bắt cóc".

Trong nháy mắt Tam Tinh đã hiểu tình hình, gã nói vẻ oan ức: "Thiếu gia, tôi cũng bị bắt cóc".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.