Bỗng thấy con mắt tinh khiết đến trong suốt của Tần Lạc đang chăm chú nhìn mình, lông mi của hắn đẹp như của một cô gái trẻ, có chút gì đó hao hao tựa như một cánh bướm đang uốn lượn trên không, mỗi đường bay của nó đều vẽ lên những đường cong tuyệt mỹ.
Lệ Khuynh Thành đích thị là một con yêu tinh, có thể nhìn ra được sự kinh ngạc cùng với ánh mắt thăm dò trong con mắt Tần Lạc.
Nàng nở một nụ cười đầy quyến rũ, làn da đã trải qua không biết bao nhiêu là năm tháng mà vẫn không thấy được vết tích của sự thô ráp, đôi môi luôn được duy trì đẹp như cánh hồng, mọng chín, ướt át, đầy đam mê. Hai bàn tay đặt lên trên mặt bàn, những ngón tay thon dài đan xen vào nhau.
"Có phải anh đang nghĩ, trên thế giới này làm sao vẫn có người phụ nữ nào lại bạc tình bạc nghĩa, tàn nhẫn như tôi đây, phải không?" Lệ Khuynh Thành mở miệng hỏi.
"Vì sao cô lại muốn làm như thế?" Tần Lạc hỏi. Hắn có gì đó không được hiểu rõ cho lắm. Mặc dù làm người xấu thì dễ hơn làm người tốt rất nhiều, nhưng, không có lý do nào để nàng làm như vậy cả.
"Bởi vì tôi biết, anh không bao giờ làm thế." Lệ Khuynh Thành cười lớn. "Tần Lạc, tôi hiểu anh, còn anh thì lại không hiểu tôi."
Tần Lạc nheo mắt cười, nói: "Cô tự tin đến vậy sao?"
"Không sai. Tôi hiểu anh." Lệ Khuynh Thành gật đầu khẳng định. "Nhưng, anh dám nói giống tôi, rằng anh hiểu tôi không?"
Tần Lạc ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: "Có những lúc, tôi cũng thử nghĩ xem cô là người như thế nào, nhưng mỗi lần lại cho tôi một kết quả khác nhau. Con người cô như lúc nào cũng phơi bày dưới ánh mặt trời vậy, khi cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm, thì lại luôn được bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc."
Tính cách Lệ Khuynh Thành nóng bỏng, thẳng thắn, có một nói một, quyết không giấu diếm. Dường như ở bất cứ khi nào, bất kỳ lúc nào, nàng cũng đều là một người trong suốt không có một bí mật gì vậy. Nhưng, khi bạn thực sự muốn tìm hiểu xem nàng là người thế nào, thì lại phát hiện ra những thứ đó đều là những giả tượng được nàng tạo ra nó mà thôi ___ Sự lẳng lơ của nàng cũng là giả, tính thẳng thắn của nàng cũng là giả, sự nhiệt tình, kiên cường của nàng cũng là giả. Tất cả những tính cách đó của nàng đều là giả cả.
Vậy thì, bộ mặt nào mới đúng là Lệ Khuynh Thành đây?
"Tôi hiểu tính cách của anh. Chính vì quá hiểu nó, nên, có những lúc tôi có chút lo lắng." Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc nói. "Anh giống như một viên ngọc vậy ___ đừng có cười, tôi nói thật đấy. So với cái xã hội nhơ bẩn này thì anh quả thật là quá ư là trong sạch."
"Anh còn là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, có y đức cứu rỗi chúng sinh, anh còn có lòng cao thượng muốn cứu vớt, vực dậy nền trung y ___ Anh tốt với tất cả mọi người trên thế giới này. Nhưng, anh có hiểu không? Anh có dám chắc là mình đã hiểu được cái xã hội này chưa?"
"Hiểu?" Tần Lạc có chút mơ hồ hỏi.
"Đây là một thế giới điên cuồng." Lệ Khuynh Thành không đợi Tần Lạc trả lời đã liền nói tiếp. "Nhơ nhuốc, bẩn thỉu, tham lam, ghanh ghét, hận thù, bạc tình, đua đòi, hám tiền___Vì đồng tiền, hoặc vì được lưu danh sử sách, tất cả mọi người đều giở hết mọi thủ đoạn làm cho người ta phải há hốc mồm ngạc nhiên. Huynh đệ tương tàn, chị em gái thì trở mặt thành thù, cha con cạnh tranh, bằng mặt không bằng lòng, bạn bè so bì, hãm hại. Những người hôm nay chịu ân huệ của anh, rất có thể chỉ trong nháy mắt đã đi bêu xấu anh rồi. Có những người bề ngoài thì ngọt ngào xưng huynh đệ với anh, nhưng sau lưng thì lại đâm cho anh một nhát. Còn danh tiếng hiện nay của anh, cái danh tiếng mà anh đã phải cố gắng hết mình mới có được, nếu có người nào rắp tâm chia rẽ, thì rất có thể trong nháy mắt nó đã biến thành những đám nước bọt cùng những viên gạch lớn đạp đổ anh."
"Đám đông là những người mù quáng không biết gì cả, bọn họ không có được một con đường đúng đắn. Cho dù anh có gào lên rách cổ họng, biện bạch đến khản giọng, moi tim mình cho bọn họ xem, thì họ cũng chỉ coi đó là mưu đồ, là cái cớ để trốn tránh sự thật, thối thác trách nhiệm mà thôi ___ giết người đốt nhà cướp của, rồi lại đem số tiền đó ra để giả nhân giả nghĩa đi làm việc thiện. Những người một lòng vì việc công, thì đã chết từ sớm rồi. Đối thủ của họ chỉ cần đẩn nhẹ một cái, liền sau đó, những người mà được họ trợ giúp và cứu rỗi lại xông lên, đánh cho họ rơi xuống lòng địa ngục. Vĩnh viễn không bao giờ có thể trỗi dậy được nữa."
"Kinh khủng như vậy sao?" Tần Lạc nheo nheo đôi lông mày. Hắn cho rằng Lệ Khuynh Thành nghĩ về thế giới này thật là đen tối.
Lệ Khuynh Thành nhẹ nhàng nói ra hai cái tên, Tần Lạc liền im lặng.
"Anh muốn làm một người tốt. Một người thuần túy là tốt. Anh có biết đây là một thế giới thế nào không, anh không hề hài lòng một chút nào về thế giới này cả, và anh muốn dùng hành động và lời nói của mình để thay đổi một số thứ ___ Nhưng, nếu anh đọc kỹ Nhị Thập Tứ Sử, thì anh phải hiểu rằng, có được mấy người thử thay đổi thế giới mà có kết quả tốt đẹp chưa?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Lẽ nào tôi lại từ bỏ?" Trong lòng Tần Lạc buồn bã vô cùng. Hắn cho rằng, một người phụ nữ có thể nhìn thấu hết sự đời, giống như một con yêu tinh nghìn năm ___ Không nên bộc lộ rõ vấn đề một cách thấu triệt ra như vậy.
Người ta sống ở đời đều ít nhiều có những hy vọng tốt đẹp, không phải vậy sao?
"Không. Anh càng nên kiên định tiến bước về phía trước." Lệ Khuynh Thành lắc lắc đầu. "Tôi chỉ muốn nói với anh, trên cái thế giới này, có đến 99% mâu thuẫn là không thể giải quyết ngay lập tức được. Cho nên, anh cần đến tôi___Cần đến một người phụ nữ lòng dạ hiểm ác, việc gì cũng có thể làm được, để ở bên cạnh anh. Những việc anh không thể làm thì tôi sẽ giúp anh làm. Những việc anh không muốn làm, tôi cũng giúp anh làm. Những việc mà anh không thể làm, không muốn làm hoặc không đành lòng làm, thì tôi đều giúp anh làm rồi đó."
Tần Lạc hoảng hồn hỏi: "Tại sao cô lại muốn làm như vậy?"
Lệ Khuynh Thành cười khổ nói: "Nếu tôi nói rằng, tôi cũng giống anh, cũng đích thị từ đầu đến chân là một người theo chủ nghĩa lý tưởng___Tôi cũng muốn thay đổi một số thứ, thì anh có tin không?"
"Tôi tin." Tần Lạc trả lời mà không cần suy nghĩ gì cả.
Lần này đến lượt Lệ Khuynh Thành kinh ngạc, nàng không dám chắc hỏi: "Anh thật sự tin tưởng sao?"
"Tại sao lại không tin chứ?" Tần Lạc cười lớn. Trên thế giới này, nói gì thì nói cũng phải có vài người ngốc nghếch như tôi chứ. Nếu không như vậy thì một mình tôi chẳng phải là quá buồn hay sao?"
Trong lòng Lệ Khuynh Thành vui như hạn hán lâu ngày gặp mưa xuân vậy, vùng đất hoang vu khô cứng như sa mạc đó bắt đầu trở nên mềm nhuyễn, thư thái hơn rất nhiều, biến thành hàng nghìn hàng vạn mẫu đất phì nhiêu, màu mỡ. Chỉ cần ai đó vứt con giống xuống, thì sẽ có thể mọc rễ, nảy mầm, nở ra những bông hoa đẹp nhất thế gian này.
"Cảm ơn anh." Lệ Khuynh Thành nói.
"Người phải nói cảm ơn là tôi mới đúng chứ." Tần Lạc lắc đầu cười nói. "Hôm nay cô đưa tôi đến đây, không phải để nói với tôi về chuyện hàng nhái, bắt chước của Danh Y Đường, mà là muốn nói với tôi những điều này phải không?"
"Không sai." Lệ Khuynh Thành gật đầu thừa nhận. "Chỉ trong vòng nửa năm mà Quốc Tế Khuynh Thành đã có bước tiến khổng lồ như vậy. Nếu năm nay thành công khai thác phát triển thêm thị trường hạng nhất như Hồng Kông, Đài Loan cùng với vùng Đông Dương, Hàn Quốc ...v...v... thì doanh thu hàng năm có thể đạt đến một con số động trời. Hơn nữa, chúng ta lại hợp tác một hạng mục lớn như vậy với bên quân đội, đây quả thực là một miếng thịt lớn mà người ta đích thân đem đến tận miệng mình vậy___Lẽ nào lại không ai cảm thấy rung động hay sao? Trò chơi cá lớn nuốt cá bé không chỉ xuất hiện ở ngoài sông, ngoài biển, mà trên thương trường cũng như vậy cả thôi."
"Tôi bắt buộc phải nói trước với anh, trên thế giới này, có rất nhiều người chán sống. Anh có nói chuyện với người ta tử tế thế nào thì người ta cũng không thèm để ý đến anh, anh buộc phải đánh cho họ cảm thấy đau đớn, thì họ mới chịu lùi bước, mới biết thế nào là sợ hãi."
"Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi." Tần Lạc nói. "Cô muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đi."
"Tôi hy vọng rằng, khi tất cả mọi người trên toàn thế giới này đều hiểu lầm tôi, thì anh vẫn kiên định đứng về phía tôi." Lệ Khuynh Thành nhìn thẳng vào Tần Lạc, nhấn mạnh từng chữ một. Đây cũng là mục đích mà nàng hôm nay nói ra những lời này.
Nàng không hy vọng sau khi mình lén lén lút lút làm một số việc mà bị Tần Lạc biết, thì hắn sẽ hiểu lầm nàng, rồi sẽ oán trách nàng, thậm chí còn oán hận nàng nữa. Vì thế mà nàng muốn nói trước cho hắn biết tất cả những khả năng có thể xảy ra.
"Người ta nói, đằng sau một người phụ nữ thành công, nhất định là có một hàng người đàn ông thành công. Tôi là một trong những người trong số đó vậy." Tần Lạc gật đầu cười nói.
"Không." Lệ Khuynh Thành lắc đầu. "Chỉ cần một người là đủ rồi."
Nói ra hết rồi, nếu còn tiếp tục đề tài có vẻ nặng nề này thì khó tránh khỏi ai cũng không vui.
Tần Lạc gọi ra một ít điểm tâm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vui vẻ hòa nhã. Bởi vì người ngồi đối diện là thiên kiều đại mỹ nhân Lệ Khuynh Thành, nụ cười của nàng tươi như hoa nở mùa xuân, âm thanh rộ lên rộn rã vui tai, dường như làm cho toàn bộ nữ nhân trong quán cà phê đều phải im lặng không nói lên lời.
Cho nên, không ít phụ nữ thực sự vô cùng đau khổ vì không thể chịu được bị người khác làm lơ không để ý đến. Họ kéo người yêu, người tình hay chồng đang lưu luyến không muốn rời của mình rời khỏi nơi đây. Chỉ trong chốc lát, ngoài đôi Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành ra thì trong quán cà phê chỉ còn có mấy bàn toàn là đàn ông vẫn giữ vững trận địa, không muốn rời đi.
Cho dù không thể có ý gì với người đẹp, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm một cái cũng không cảm thấy có lỗi với giá tiền của tách cà phê này.
"Đẹp cũng là có tội đấy." Tần Lạc cười trọc ghẹo.
"Khêu gợi là vô tội." Đôi mắt quyến rũ của Lệ Khuynh Thành liếc nhìn Tần Lạc một cái, thấp giọng nói.
Sắc mặt Tần Lạc đỏ lựng lên, hắn liền giả bộ cúi đầu uống tách cà phê trong tay mình. Hắn biết nàng đang nói đến chuyện khi hắn ở lại nhà mấy người này, hắn đã nhìn trộm nàng.
"Nhưng mà, có phải tôi muốn nhìn trộm đâu cơ chứ?" Trong lòng Tần Lạc cũng thấy tủi thân vô cùng. Nàng mặc bộ đồ ngủ vô cùng khêu gợi rồi đi đi lại lại trước mặt người ta, nếu không nhìn trộm vài lần, thì quả là không nể mặt nàng chút nào phải không?
"Tư Tuyền gọi điện thoại đến muốn anh đi Đài Loan một chuyến." Lệ Khuynh Thành lên tiếng.
"Đến Đài Loan làm gì?"
"Kem dưỡng da Kim Dũng sắp được mở ra ở thị trường Đài Loan. Anh phải qua đó làm một số công việc phụ trợ."
"Cô đi không phải là thích hợp hơn hay sao? Tôi còn chẳng biết mình có thể làm được gì." Tần Lạc cười nói.
"Anh đến đó trị bệnh là được rồi." Lệ Khuynh Thành nói. "Giống như khi trị bệnh cho Tư Tuyền vậy đó."
Tần Lạc gật đầu, nói: "Rõ rồi. Cách tuyên truyền đơn giản như vậy thì tôi hiểu."
Là một người đàn ông rất có phong độ, lần này Tần Lạc giằng lấy thanh toán. Sau đó hai người rời khỏi quán cà phê dưới ánh mắt cảm kích của người phục vụ, rồi vẫy một chiếc taxi chuẩn bị quay về Quốc Tế Khuynh Thành.
Một chiếc xe taxi bẩy chỗ đến 70% vẫn còn mới, màu trắng, đi theo sát phía sau,nhìn có vẻ như không có liên quan gì đến chiếc taxi đi phía trước cả.
Tựa như gió lạnh thổi lăn tăn làn xuân thủy, bắt đầu từ ngày hôm nay, cuối cùng thì cuộc sống bình lặng của Tần Lạc ở Yến Kinh cũng bị người ta đến quấy phá.
Cuối cùng thì Tần Lạc cũng bắt đầu bước lên sân khấu ở Yến Kinh, vào vai một nhân vật vô cùng quan trọng trong vở kịch đặc sắc này.
Ngày trước hắn là một nhân vật vô tình bị người ta lãng quên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]