Gừng càng già càng cay. Tần Lạc đương nhiên hiểu mánh khoé nhỏ nhoi đó căn bản không qua được mắt Văn Nhân Đình lão gia. Cái Văn Nhân Đình lão gia muốn chính là một đáp án rõ ràng.
Vẫn theo như lời Văn Nhân Đình lão gia vì lần thứ nhất Tần Lạc hắn tới từ hôn hắn căn bản không biết rõ mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, không biết nàng gầy hay béo, cao hay thấp, ngây thơ hay cáo già, lương thiện hay độc ác. Hắn hoàn toàn không biết gì về Văn Nhân Mục Nguyệt vì thế đương nhiên không có cái gọi là xúc phạm tới danh dự của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Thế nhưng hoàn cảnh lúc này hoàn toàn khác, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đã thành bạn bè thân thiết. Đúng thế, ít nhất trong thâm tâm Tần Lạc cũng nghĩ thế. Dù bản tính Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng như băng giá. cả ngày gần như nàng chỉ mang gương mặt lãnh đạm, xa lạ nhưng quả thật Tần Lạc đã coi nàng như một người bạn.
Hơn nữa chính và Tần Lạc đã cứu Văn Nhân Mục Nguyệt mà bị đâm thủng tay. Hàng ngày nàng đều tự mình đút cháo cho hắn giống như một người y tá chăm sóc đặc biệt. Nói cách khác quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn nhiều.
Nếu hắn một lần nữa từ chối nàng, hắn có làm nàng đau lòng không? Huống chi bản thân nàng là một người con gái vô cùng kiêu ngạo.
Thế nhưng Tần Lạc không thể không từ chối lần nữa bởi vì lúc này hắn đã có Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê cũng là người lãnh đạm, ít nói nhưng vô cùng tao nhã. Đó chính là điều làm hắn lần đầu tiên gặp đã nảy sinh tình cảm với ngự tỷ Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê cũng là người con gái đã lấy đi tấm thân xử nam của hắn.
"Cháu đã có bạn gái" Tần Lạc thẳng thắn nói.
"Hả? Là ai?" Văn Nhân Đình lão gia nhíu mày hỏi.
"Lâm Hoán Khê' Tần Lạc nói.
"Ồ, cháu gái của Lâm gia. Quan hệ của hai cháu đã chính thức chưa?" Văn Nhân Đình gật đầu nói. Hiển nhiên ông biết tới sự tồn tại của Lâm Hoán Khê.
""Đã chính thức xác định từ tết âm lịch vừa rồi. Hoán Khê đã quay về Dương Thành cùng với cháu" Tần Lạc lén quay đầu nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt. Hắn thấy nàng vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, trên mặt nàng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Hình như chuyện đó không có bất kỳ quan hệ nào với nàng.
"Ôi" Văn Nhân Đình lão gia thở dài nói: "Chẳng lẽ đứa cháu gái bảo bối này của ông không thể xuất giá sao?"
"Cái này…" Tần Lạc toát mồ hôi lạnh, nói: "Ông, ông không nên nghĩ vậy. Mục Nguyệt là cô gái xuất chúng. Những người đàn ông theo đuổi Mục Nguyệt có thể xếp hàng từ cổng tới tận cửa Huyền Vũ. Cháu nói thật một người đàn ông bình thường không xứng với Mục Nguyệt".
"Cháu nghĩ Mục Nguyệt là người xuất chúng, tại sao cháu là từ chối nó?" Văn Nhân lão gia giận dữ nói. Cơn tức giận này là nửa giả nửa thật. Tần Lạc liên tục hai lần từ chối Văn Nhân Mục Nguyệt làm Văn Nhân Đình có chút không hài lòng với hắn.
Những người đàn ông khác đều coi cháu gái của ông như báu vật. Tại sao chàng trai này lại từ chối?
"Bởi vì cháu là người máy" Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
"…" Tần Lạc cảm thấy như hắn đang đập đầu vào tường. Đó chỉ là một câu nói vô tình, bông đùa của hắn tại sao Văn Nhân Mục Nguyệt lại nhớ kỹ thế?
"Người máy? Người máy gì?" Văn Nhân Đình ngạc nhiên hỏi.
"Chỉ là nói đùa thôi" Tần Lạc xấu hổi giải thích.
Tần Lạc sợ Văn Nhân Đình vẫn còn dây dưa tới vấn đề này nên hắn vội vàng nói lảng sang chuỵên khác: "Ông, ông không phải sốt ruột. Cháu nghe nói Mục Nguyệt của chúng ta là đệ nhất mỹ nữ ở Yến Kinh. Những người đàn ông thích Mục Nguyệt đếm không hết. Ngoài ra còn có Tần Túng Hoành tuổi trẻ tài cao".
Tần Lạc cố ý lôi Tần Túng Hoành ra để nghe qua điểm của Văn Nhân Đình lão gia về người này.
"Tần Túng Hoành? Cho dù gia đình họ có nguyện ý, ông cũng không bao giờ đồng ý" Văn Nhân Đình cười nhạt nói.
"Chẳng lẽ Tần Túng Hoành không đủ ưu tú?" Trong lòng Tần Lạc như hoa nở những hắn vẫn giả vờ không hiểu.
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Tần Lạc một cái nhưng nàng cũng không vạch trần tiểu xảo của Tần Lạc.
"Rất ưu tú. Chính là bởi vì nó rất ưu tú ông mới không dám gả Mục Nguyệt cho nó" Văn Nhân Đình nói. "Ông chỉ muốn gả Mục Nguyệt cho một chàng trai bình thường. Ông tuyệt đối không thể gả Mục Nguyệt cho hai nhà Tần, Bạch".
"Chẳng lẽ bọn họ có âm mưu gì xấu?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Hắn đã tiếp xúc qua với Bạch Phá Cục một lần vì vậy hắn không hiểu rõ con người của Bạch Phá Cục nhưng Tần Lạc hiểu Tần Túng Hoành thực sự thích Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Có thể có mà cũng có thể không nhưng ông không thể đánh cuộc hạnh phúc cả đời của Mục Nguyệt và tương lai gia tộc" Văn Nhân Đình nói. "Cháu có biết tại sao ông một mực thúc đẩy chuyện hôn nhân của cháu và Mục Nguyệt không?"
Tần Lạc lắc đầu. Hắn thầm nghĩ không phải là vì báo ân sao?'
"Từ bốn năm trước ông đã quyết định giao tương lai của gia tộc vào tay Mục Nguyệt. Vào lúc đó Mục Nguyệt chỉ mới mười tám tuổi" Văn Nhân Đình nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Sau đó đợi khi Mục Nguyệt hoàn toàn trưởng thành ông sẽ xúc tiến chuyện hôn nhân của hai cháu. Tới khi đó tương lai của gia tộc Văn Nhân hoàn toàn nằm trong tay hai cháu". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đồng thời ông cũng giải quyết được gánh nặng trong lòng ông bao năm qua, báo đáp đại ân hai mươi ba năm trước của ông cháu. Cháu nên biết Bạch gia vì ngăn cản ông cháu chữa bệnh cho ông đã đồng ý xuất ra rất nhiều tiền bạc và những điều kiện vô cùng hấp dẫn. Trong gia tộc của ông còn có mấy đồ cặn bã chúng muốn cho ông ra đi sớm, chúng thậm chí còn tìm người ra tay với ông cháu nhưng cuối cùng ông cháu đã quyết định cứu ông. Chỉ dựa vào điểm này gia tộc Văn Nhân của ông cho dù thế nào đi nữa cũng phải ghi nhớ mối ân tình này".
"Còn có một nguyên nhân chính nữa đó là ông thấy lo lắng khi giao Mục Nguyệt cho những người đàn ông khác. Quả thật Tần Túng Hoành là một người kiêu ngạo. Trong số người trẻ tuổi ở Yến Kinh ông chỉ thấy có Bạch Phá Cục của Bạch gia là có thể so với Tần Túng Hoành. Ông cũng nhận thấy Tần Túng Hoành có ý tứ với Mục Nguyệt nhưng nó có mục địch gì hay không thì ông không nhận ra. Con người đó ông không thể hiểu đựơc".
Tần Lạc cười gượng hỏi: "Vậy ông có thể nhìn thấu con người cháu?"
"Ông cũng không nhìn thấu cháu nhưng ông tin tưởng cháu" Văn Nhân Đình nói. "Người khác chỉ cần có cơ hội sẽ cố gắng tận dụng cơ hội đó. Trong khi đó cháu có cơ hội rất lớn nhưng cháu lại từ bỏ cơ hội đó. Chỉ cần so sánh hai điểm đó ai hơn ai kém là hiểu ngay".
"Có thể nói không chút khoang trương rằng trong giới thương nhân Trung Quốc Bạch gia đứng đầu, Văn Nhân gia đứng thứ hai, Tần gia đứng thứ ba. Hai mươi ba năm trước vốn không gia tộc nào so bì được với Bạch gia nhưng Bạch gia đã sa sút rất nhiều sau thất bại năm đó trong khi đó Tần gia là thế lực mới nổi lên. Ông vẫn hoài nghi bọn họ chính là người đứng sau trong sự kiện năm đó"
"Tần gia cũng tham gia vụ việc thâu tóm đó?" Tần Lạc kinh hãi. Hắn đã từng nghe Vương Cửu Cửu nói về bí mật của ba đại gia tộc đó nhưng hắn không nghe nói về chuyện Tần gia có tham gia vụ thâu tóm gia sản đó.
"Chỉ là nghi ngờ của ông thôi" Văn Nhân Đình nói. Dù sao Tần Lạc cũng là người ngoài đương nhiên có những chuyện không thể nói với hắn. "Lúc này ba đại gia tộc đang ở điểm xuất phát trong cuộc chiến cùng với nhau này. Không ai làm gì được ai. Cho dù nói về công hay tư Bạch gia cùng Văn Nhân gia đều không thể hoá giải mâu thuẫn này thế nhưng Bạch gia không thể làm gì được Văn Nhân gia. Văn Nhân gia cũng không thể làm gì được Bạch gia. Công việc làm ăn của Tần gia rất thuận lợi. Bạch gia và Văn Nhân gia cũng không thể động vào".
Tần Lạc cười gượng gạo. Điều này chứng tỏ tại sao Tần Túng Hoành có địa vị cao như thế. Chỉ dựa vào vị trí bây giờ của Tần gia hắn cũng đủ tư cách kiêu ngạo".
Bởi vì lần trước Bạch gia quýêt liệt thu mua gia sản của Văn Nhân gia nên bây giờ hai nhà có mối thù không đội trời chung, hai nhà đương nhiên không thể chung sống hoà bình với nhau. Nếu đả thương đối thủ mười phần thì bản thân mình cũng trọng thương tám phần. Mà vô luận là con cọp nào bị thương thì Tần gia cũng là ngư ông đắc lợi.
Bây giờ Tần gia chưa làm gì được. Bọn họ đang ngồi chờ cuộc chiến giữa hai nhà Bạch gia và Văn Nhân gia có kết quả cuối cùng.
Cho dù không có kết cục cuối cùng nhưng đương nhiên vẫn có xung đột với nhau. Điều này sẽ kìm hãm sự phát triển của hai gia tộc. Đương nhiên Bạch gia và Văn Nhân gia có những rào cản nhất định, bọn họ xung trận với những nỗi lo trong đầu. Nói tóm lại bọn họ có những mối uy hiếp thực sự.
Tần Lạc nghiêm mặt nói: "Xem ra Tần gia chính là nguy hiểm nhất. Nếu như Mục Nguyệt và Tần Túng Hoành kết hôn, gia tộc Văn Nhân sẽ lâm vào nguy hiểm. Cho dù chuyện này xảy ra thế nào người đàn ông đều được lợi".
Tần Lạc biểu hiện như hắn đang lo lắng cho người của gia tộc Văn Nhân nhưng trên thực tế hắn cũng chỉ thi hành một kế nhỏ mọn báo thù Tần Túng Hoành mà thôi.
Lệ Khuynh Thành từng nói muốn tâm trạng mình tốt hãy làm cho tâm trạng của đối thủ không tốt. Trên thực tế Tần Lạc đã nhiều lần trải qua chuyện này nên hắn cũng nghĩ như nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc xéo nhìn Tần Lạc. Đôi môi mềm mại của nàng khẽ cong lên một đường cong rất đẹp mắt.
Tần Lạc cảm thấy ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt sáng ngời nàng chăm chú nhìn hắn nhưng lúc này hắn chỉ có thể giả bộ không biết gì hết.
"Vì thế nhiều lần ông mới từ chối lời mời uống trà của lão hồ ly Tần gia" Văn N hân Đình cười ha hả nói. "Muốn cháu gái của ông ư? Không đời nào".
Tần Lạc gật đầu nói: "Nhưng cháu vẫn không hiểu tại sao ông lại nói cho cháu nghe điều này?"
"Cho dù cháu một lần nữa từ chối cuộc hôn nhân này ông vẫn không coi cháu là người ngoài" Văn Nhân Đình nhìn Tần Lạc cười nói. "Còn nữa cháu cũng thấy đó còn có mấy người lớn mà không có khôn của gia tộc Văn Nhân, bọn chúng đã buông lơi cảnh giác với hai nhà kia. Sau này nếu gia tộc Văn Nhân xảy ra chuyện gì cháu phải giúp đỡ cho Mục Nguyệt".
Tần Lạc cười bối rối nói: "Ai cũng biết Mục Nguyệt là thiên tài kinh doanh. Cháu có thể giúp gì cho Mục Nguyệt đây?"
Văn Nhân Đình lắc đầu nói: "Cháu đừng tự hạ thấp mình. Một khi hiểu ra cháu, không ai dám coi thường thực lực của cháu. Sau này có chuyện gì khó khăn chắc chắn cháu phải ra tay trợ giúp'.
Ngày mai là tết Nguyên Tiêu những thành viên trong gia tộc Văn Nhân đều muốn ở lại nhà cũ ăn tết, Văn Nhân Mục Nguyệt đương nhiên cũng phải ở lại vì vậy chỉ có một mình Tần Lạc ra về.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt đã sắp xếp xe đưa Tần Lạc về vì vậy Tần Lạc không phải ra cổng đón xe.
Văn Nhân Mục Nguyệt tiễn Tần Lạc ra cổng. Nàng đứng trước cửa, ngập ngừng như muốn nói gì với Tần Lạc. Gió lạnh thổi mạnh, mái tóc đen của nàng bay loà xoà, cả người nàng toát ra nét duyên dáng nhưng cô quạnh.
"Những chuyện ông nói anh không nên để tâm" Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ nói.
Tần Lạc biết ý nàng muốn nói việc Văn Nhân Đình lại đưa ra chuyện hôn nhân của hai người. Tần Lạc cười nói: "Tôi không sao đâu. Tôi cũng hy vọng cô không bận tâm về điều đó".
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nàng chăm chú nhìn Tần Lạc ngồi vào trong xe.
"Chị, chị cứ để anh ấy đi như vậy sao?" Văn Nhân Chiếu chạy tới bên người Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn nhìn chiếc xe chở Tần Lạc đi xa và hỏi.
"Chuyện tình cảm em không hiểu đâu" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chân trời mờ mờ phía xa thì thào nói.
"Dạ" Văn Nhân Chiếu gật đầu. Hắn suy nghĩ một lát rồi cảm thấy không cam lòng nên hỏi lại: "Thế chị có hiểu chuyện tình cảm không?"
Văn Nhân Chiếu biết Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là một người con gái ngây thơ trong tình trường. Chẳng lẽ chuyện tình cảm cũng giống như chuyện kinh doanh sao, phải có ai đó hiểu biết hơn về chuyện này chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]