Cừu gia nguyên là một danh gia vương tộc. Cùng lứa với Cừu lão gia tử trong Cừu gia có bảy người, phần lớn đều tham gia vào chốn quan trường và đều giành được những vị trí, chức vụ quan trọng. Trong đó, không thể không nhắc đến một người đã làm quan lên đến cấp trung ương, còn hai người khác thì làm quan cấp tỉnh. Nhắc tới Cừu gia ở Kính Hải, trước giờ chưa có người nào đủ dũng khí để tỏ vẻ khinh thị.
Nhưng sang đến thế hệ thứ hai của họ Cừu thì không hiểu sao nhân đinh (số con cháu trong nhà) đột nhiên giảm mạnh. Cừu lão gia tử có hai trai một gái. Con lớn Cừu Dật Vân làm kinh doanh, cũng khá thành đạt và trở thành một thương gia giàu có. Con thứ hai là Cừu Dật Hòa thì theo nghiệp quan trường, tuy tuổi còn trẻ nhưng rất thành công nhờ vào sự giúp đỡ, bao che của những đại bối họ Cừu khác. Nghe nói Đường bộ trưởng ở tỉnh ủy sắp về hưu và ông ta có cơ hội được ngồi vào chiếc ghế đó.
Nhưng là, chỉ có một số ít người hiểu được đầu cua tai nheo câu chuyện thì mới biết việc Cừu Dật Hòa sẽ lên chức đó chỉ là chuyện sớm chiều. Mọi thứ đã được sắp đặt xong xuôi hết rồi, chỉ đợi đến đầu năm sau, khi các bộ ngành chính thức bắt đầu đi làm thì cấp trên sẽ công bố chuyện của ông ta.
Chuyện tốt đang đến gần nên thời gian gần đây, Cừu Dật Hòa lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ, đắc ý. Khách khứa liên tục đến nhà hỏi thăm chúc mừng. Vậy mà hôm nay, khi đang ngồi tiếp khách, ông ta bỗng nhận được cú điện thoại thông báo rằng con trai cưng của ông ta là Cừu Trọng Mưu bị người ta nổ súng đả thương, đang được đưa vào bệnh viện kiểm tra.
Kể cũng buồn cười thật, lại còn có người dám nổ súng đả thương con trai của vị tỉnh ủy tương lai sao? Người đó quả là có gan hùm!
Đáng buồn cười hơn nữa, con mình lại còn bị bắn trong chính ngôi nhà của mình ở Kính Hải. Không hiểu là chuyện quái gì đang xảy ra nữa đây?
Cừu gia xây dinh thự này ở Kính Hải đã được hơn mười năm. Trong những năm đó chưa từng có người nào dám xâm phạm gì. Việc đả thương Cừu công tử ngay trong dinh thự Cừu gia quả là một sự việc mà không một ai từng nghĩ tới.
Cừu Dật Hòa càng nghĩ càng thấy giận dữ vô cùng. Ông ta đang chuẩn bị gọi điện thoại đi các nơi liên quan có tham gia vào việc điều tra để hỏi han nhờ vả thì bỗng nhận được điện thoại của Cừu Yên Mị, muốn tới gặp để xin lỗi và giải thích mọi chuyện. Nhưng việc đó chỉ như một phát súng làm mọi chuyện bùng lên theo chiều hướng xấu hơn.
Trong một trận chiến mà các đối thủ đều ngang cơ nhau thì kẻ nào phạm quy trước, kẻ đó đương nhiên sẽ thua.
Gia cảnh của tên tiểu tử kia cũng không hề thấp kém. Cẩn thận sẽ không thừa.
Cừu Dật Hòa cúi đầu chăm chú nhìn vào chén trà Quan Âm trước mặt như thể đang bị cái thứ chất lỏng màu xanh đó hấp dẫn, thu hút hết sự quan tâm.
Nhưng thê tử của ông ta – La Minh Tú thì không có được sự kiên nhẫn như thế. Bà ta nổi giận đùng đùng nói: "Yên Mị, cô nghe chuyện mà đến giờ vẫn thấy không thể nào hiểu nổi. Dù thế nào đi chăng nữa Cừu Trọng Mưu cũng là đường đệ của cháu, cả hai đều là con cháu gia tộc họ Cừu. Những lời của cháu vừa nói chẳng phải là đang thiên vị cho tên họ Tần kia hay sao?"
"Thẩm thẩm, cháu thật sự không có ý như vậy", Cừu Yên Mị trả lời, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận lẫn bi thương. "Đường đệ bị người ta đả thương, cháu cũng thấy bực lắm ạ. Nhưng nói đi nói lại thì trong chuyện lần này đường đệ không phải là không có lỗi. Cậu ta mới là người rút súng và bắn uy hiếp trước, Tần Lạc chỉ là vì tự bảo vệ mình nên mới nổ súng và không may trúng phải chân đường đệ. Cháu phải giải thích rõ điều đó với cô chú để cô chú hiểu. Nhưng nếu vì thế mà cô chú nói cháu thiên vị người ngoài thì oan uổng cho cháu quá."
"Hai người bọn họ trong lúc đó giành giật đối đáp thế nào cháu thấy rất rõ. Nhưng nói thật, Tần Lạc là thầy thuốc cháu mời đến xem bệnh cho gia gia, cũng là bằng hữu thân thiết của cháu. Nếu vì người thân trong nhà mà vu oan cho người ta thì việc đó cháu thật sự không làm được".
La Minh Tú cười lạnh, vội vã nói: "rốt cuộc thì ai đúng ai sai cháu là người rõ nhất. Còn Cừu gia chúng ta thì sao? Mấy bữa nay yêu nghiệt hoành hành quá. Vài ba hôm trước thì cái đồ gái điếm kia trơ mặt tìm về. Về làm gì cơ chứ? Nó bị mẹ cháu đuổi đi, có ghét thì ghét mẹ con cháu thôi chứ, có đúng không?"
Cừu Dật Như nghe đến câu đó bắt đầu thấy không thông, bèn lên tiếng: "Nhị tẩu, bây giờ đang nói chuyện của Cừu Trọng Mưu, sao chị lại lôi những chuyện không liên quan ra thế? Cứ thế thì bao giờ mới bàn ra chuyện được. Trọng Mưu giờ còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa".
Cừu Dật Như là con gái út của Cừu lão gia tử, cũng là muội muội của Cừu Dật Hòa và Cừu Dật Vân. Cừu lão gia tử rất yêu quý cô con gái út của mình nên địa vị của bà trong Cừu gia cũng có thể nói là không nhỏ.
Hiện giờ, Cừu Dật Như đang là giám đốc trong một doanh nghiệp quốc doanh, quyền cao chức trọng nên lời nói lại càng có trọng lượng hơn.
"Dật Như, chẳng lẽ cô không nhìn ra cốt lõi của vấn đề sao? Cừu gia gần đây không được an tĩnh, chẳng phải là có người nào đó ở giữa đang tác oai tác quái sao?" La Minh Tú lên tiếng. Bà ta muốn khẳng định, nhưng không dám quá đà vì không muốn đắc tội với Cừu Dật Như để mất đi một đồng minh đáng giá.
"Đủ rồi", Cừu Dật Hòa đột nhiên buông cái chén trong tay ra, thanh âm uy nghiêm cất tiếng nói.
Lời ông ta vừa buông ra, mấy người phụ nữ lập tức im bặt, không nói thêm câu nào nữa. Đó là bởi vì Cừu Dật Hòa là người theo sự nghiệp chính trị nên tuy là em nhưng địa vị của ông ta trong nhà chính thức còn cao hơn cả đại ca Cừu Dật Vân theo nghiệp kinh doanh.
Vấn đề này khá là tế nhị nên mọi người trong nhà đều tránh không nói ra. Nhưng khi Cừu Dật Hòa từng bước từng bước được thăng chức thì biểu hiện của nó càng ngày càng rõ ràng hơn. Thêm nữa, Cừu Dật Vân không có con trai mà chỉ có hai cô con gái, mà theo quy định của dòng tộc thì con gái không thể là người thừa kế. Cừu Dật Hòa thì có một người con trai là Cừu Trọng Mưu nên nói gì thì nói, hắn ta chắc chắn sẽ là người thừa kế dinh thự họ Cừu ở Kính Hải này.
Cừu Dật Hòa ngẩng đầu nhìn Cừu Yên Mị, thanh âm bình tĩnh nói: "Cháu nói chính Cừu Trọng Mưu là người rút súng muốn đả thương người ta trước?"
"Đúng vậy ạ", Cừu Yên Mị khẳng định lại. "Điều này cả giáo sư Đái Duy Tư cũng có thể làm chứng".
"Theo những gì ta biết thì Trọng Mưu không phải là một người dễ xúc động hay nổi khùng", Cừu Dật Hòa nói tiếp, "Vậy tại sao nó lại muốn nổ súng đả thương người khác?"
"Cháu mời vị trung y đó đến chữa bệnh cho gia gia, Trọng Mưu chê trung y vô dụng. Nó cùng Tần Lạc hai người đã xảy ra chút cãi vã. Sau khi đường đệ biết tên của Tần Lạc, nó hỏi cháu xem tên Tần Lạc đó có phải là bằng hữu của ả gái điếm kia không? Nhưng Tần Lạc thật ra là bạn tốt với ả ta nên khi nghe được những lời đó quả thực thấy không vui."
"Chờ một chút! Cháu vừa nói gì cơ? Hắn là bạn của ả gái điếm kia ý hả? Vậy mà cháu còn mời hắn vào nhà, bảo sao Cừu gia này bị hắn làm cho bát nháo tư tung cả lên?" La Minh Tú nói móc.
"Bà bớt cái mồm đi một chút được không?" Cừu Dật Hòa quay sang nhìn thê tử của mình nói.
"Tại sao phải thế? Chẳng lẽ tôi nói có câu nào sai sao? Trọng Mưu chẳng phải vì ả ta mà bị thương sao? Tôi chẳng nói năng gì lung tung cả", La Minh Tú vẫn phản bác lại. La gia cũng là một gia đình danh gia vọng tộc tương đương như Cừu gia nên nhiều lúc La Minh Tú có thể vô tư nói năng mà không cần phải e dè trượng phu của mình.
Cừu Dật Hòa đành mặc kệ bà ta, quay sang Cừu Yên Mị hỏi tiếp: "Là ai đã động thủ trước?"
"Tần Lạc", Cừu Yên Mị thẳng thắn thành thật nói.
"Sau đó Trọng Mưu rút súng tự vệ?" Cừu Dật Hòa hỏi tiếp. Ông cũng muốn làm sáng tỏ sự việc để xem ai mới là người có lỗi trong chuyện này.
Bởi vì khi cả hai người đều rút súng, trách nhiệm phải quy cho ai là một điều không dễ để có thể xác định.
Người nào động thủ trước thì sẽ là người có lỗi, vì khi đó người kia có lý do chính đáng là để phòng vệ.
Bây giờ, nếu Tần Lạc là người động thủ trước thì việc con mình rút súng ra chắc cũng là để phòng vệ mà thôi?
"Trọng Mưu gọi mấy tên bảo tiêu vào hỗ trợ. Nó không biết Tần Lạc cũng là người có thực lực nên mấy tên bảo tiêu không phải là đối thủ của hắn ta. Cho nên…", Cừu Yên Mị nói tiếp, giả bộ không nhìn thấy cái nhăn mặt khó chịu của Cừu Dật Hòa.
"Cừu Yên Mị, vậy mà cô còn nói là cô không bênh cái gã họ Tần kia. Rõ ràng là cái gã họ Tần đó động thủ với Trọng Mưu trước, khiến nó bị thương mới tức giận quá mà rút súng ra phản kích. Nhưng cô hết lần này tới lần khác đứng về phía kẻ địch, đổ trách nhiệm lên đầu Trọng Mưu của chúng ta. Rốt cuộc cô có ý gì cơ chứ?" La Minh Tú rốt cục không nhịn được nữa mà lên tiếng trách mắng Cừu Yên Mị.
"Thẩm thẩm, những gì cháu nói đều là sự thật hết. Nếu cô vẫn cho rằng cháu đang thiên vị cho một ai đó thì cháu cũng chịu thôi, không biết nói gì hơn", Cừu Yên Mị cười khổ mà nói.
"Vì mọi thứ còn chưa rõ ràng, trước hết, chúng ta phải làm rõ trắng đen đã", Cừu Dật Hòa nói. "Để xem cảnh sát đã làm việc và tìm hiểu được đến đâu rồi?"
Nếu họ không biết rõ về thân phận của Tần Lạc, rất có thể họ đã yêu cầu cảnh sát cho Tần Lạc phải nếm một ít mùi đau khổ vì đã gây chuyện ở Cừu gia. Nhưng giờ đây khi đã phần nào biết được sự việc, nếu cứ làm vậy mà rồi mọi chuyện lọt ra ngoài thì sẽ vô cùng phiền toái.
Bây giờ, khi mọi việc đã đến nước này thì chỉ có cách án binh bất động. Đánh cờ đòi hỏi nhất là tính kiên nhẫn. Biết chắc bên kia xuất chiêu gì thì mình mới có cơ phản công giành chiến thắng.
Hơn nữa, mọi chuyện lại xảy ra ở Kính Hải, khu vực mà danh tiếng Cừu gia đang bành trướng. Cảnh sát cục dù gan có lớn như trời thì cũng không dám thiên vị cho tên họ Tần kia. Cục diện cuối cùng ra sao thì cũng sẽ có lợi cho Cừu gia hơn thôi.
"Hừm, Trọng Mưu là đứa con ta đứt ruột đẻ ra. Từ nhỏ đến lớn ngay cả một cái bạt tai ta cũng chưa từng dám đánh nó. Thế mà bây giờ lại có người dám nổ súng làm nó bị thương. Chuyện này Cừu gia các người nhất định phải đòi lại công bằng cho con trai ta. Nếu Cừu gia các người không làm, La gia chắc chắn sẽ ra tay can thiệp".
"Tôi nói đừng có làm mọi chuyện rối rắm hơn nữa", Cừu Dật Hòa trừng mắt nhìn thê tử của ông ta lần nữa.
La Minh Tú còn muốn phản bác nhưng nghe trượng phu quát mình đành im lặng. Vừa bực tức, vừa đau lòng vì con mình thương thế, nước mắt bà ta lã chã rơi ra.
Cừu Yên Mị nhìn về phía nhị thúc của mình bắt đầu cảm giác không thể đoán trước được con người này.
Mọi người trong chính trường thường gọi ông ta là "thạch phật" (tượng phật bằng đá) vì ông ta có thể kiên nhẫn như phật nhưng thật ra, tâm ông ta thì không thiện như phật chút nào.
********************************
Trác Việt là cục trưởng của Bích Thủy phân cục ở Kính Hải. Vì Bích Thủy phân cục là một phân khu khá mới thuộc Kính Hải nên đó là nơi mà những người có tiền và có quyền tập trung sinh sống. Ông ta rất muốn giữ quan hệ tốt với những người này để sau này khi những người đó thăng quan phát tài thì ông ta cũng còn có cơ hội mà phát triển.
Bỗng dưng hôm nay lại xảy ra sự việc này khiến ông ta đâu đầu chưa biết phải giải quyết ra sao.
Một bên là con trai cưng nhà họ Cừu Cừu đại thiếu gia, bên kia thì không biết là công tử ở phương nào chạy đến đây.
Người còn đang trên đường chưa đưa về tới cục mà điện thoại hỏi han, biện hộ cho hắn đã reo liên tục rồi. Nếu hắn chỉ là người bình thường thỉ đã chẳng có gì để nói vì trên khắp khu vực Kính Hải này làm gì có ai dám đắc tội với người nhà Cừu gia? Chỉ cần tìm bừa ra một lý do là tiểu tử này có thể được ăn cơm tù mấy năm rồi.
Nhưng những cú điện thoại biện hộ này đều từ những nhân vật có thể nói là rất nặng ký, toàn là những người mà hắn không thể đắc tội được.
Nói một cách dễ nghe nhất thì ông ta được nhắn nhủ là không để cho người tốt bị oan uổng, nhưng cũng không bỏ sót tội của kẻ xấu. Phải tìm được chứng cớ rồi "bỉnh công chấp pháp" (chiếu theo đúng phép công mà xử).
Nhưng thế nào là "bỉnh công chấp pháp".
Không phải cứ quy rõ ràng rằng người này sai hay người kia sai. Có nên tìm ra ai là người đã sai không?
Vì nếu đã có người sai, thì người đó rõ ràng sẽ gặp xui xẻo. Mà ai sẽ chịu gặp xui xẻo đây cơ chứ?
"Mà làm cho người ta gặp xui xẻo thì cuối cùng mình cũng phải chịu xui xẻo thôi", Trác Việt tự phân tích rồi tức giận chụp lấy cục đá cẩm thạch – vật trang trí trên bàn làm việc của ông ta -đập mạnh khiến bút bay tung tóe.
Dịch Bằng thấy vậy vội vàng nhặt bút ống lên rồi lên tiếng khuyên nhủ: "Cục trưởng, tôi cảm giác được rằng chuyện này sẽ khá là phức tạp. Chúng ta chỉ có thể khéo léo mà giải quyết vụ việc".
"Làm thế nào để giải quyết được khéo léo bây giờ?" Trác Việt dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhìn vào Dịch Bằng – người đã được ông ta một tay đề bạt lên làm cánh tay phải đắc lực của mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Chúng ta không nên phán đoán hay kết luận ai đúng ai sai. Tốt nhất cứ nói cả hai đều sai", Dịch Bằng vừa cười vừa nói. "Vì bọn họ dù gì cả hai đều cùng dùng súng".
Trác Việt suy nghĩ một chút rồi cười ha hả, nói: "Không sai. Chuyện này ta giao cho cậu giải quyết. Đi thăm dò thêm xem sao. Tốt nhất là phạt chúng vì lỗi không cố ý, rồi cho về. Hai vị con trời này chúng ta thế nhỏ không dây vào nổi đâu".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]