"Thầy? Bây giờ đang có mốt xưng hô hai người yêu nhau là thầy và trò sao? Trước kia đều là gọi là anh với em mà."
Hổ Nữu mắt mở tròn xoe, mặt đầy vẻ nghi hoặc.
"Tôi là thầy thật đó."
"Ờ ờ. Em tin anh. Nhưng mà bất kể hai người có quan hệ gì thì nhưng em chắc chắn một điều, hai người là rất, rất thân thiết. Hi hi."
Vương Cửu Cửu đang lay xe nghe thấy Hổ Nữu nói vậy liền tức giận quát: "Hổ Nữu, im đi."
Mấy người thân với mình sao ai cũng lắm lời thế không biết. Người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý mà.
"Chị Cửu Cửu, chẳng lẽ em nói sai sao? Nếu không, người kiêu ngạo như chị làm sao dẫn anh ấy về nhà được."
"Chúng ta là bạn bè tốt." Vương Cửu Cửu bỗng chột dạ, cố gắng giải thích. Quả thật, bao nhiêu năm qua, cô chưa bao giờ dẫn một chàng trai lạ nào về nhà cả. Kể cả là mấy anh chàng cùng đại viện cũng gần như không có cơ hội bước vào sân nhà cô.
Hổ Nữu mắt mở to mắt nhìn Vương Cửu Cửu, rồi lại nhìn qua Tần Lạc, nói: "Anh không xứng với chị Cửu Cửu."
"Hổ Nữu....." Vương Cửu Cửu sợ Tần Lạc khó xử, vội vàng hét lên. Đồ ngốc này, nói chuyện chẳng lẽ chưa bao dùng não nghĩ hay sao.
Cho dù điều đó ó là thật thì cũng phải cho người ta mặt mũi chứ.
"Cô chưa biết tôi thôi." Tần Lạc cười nói: "Tôi bên ngoài không xấu, bên trong thì ưu tú. Cũng được coi là một chàng trai cực phẩm đó."
"Ha ha, anh đúng là không biết xấu hổ. Nhưng mà em thích. Anh rất thú vị, hơn mấy tên tiểu nhân chỉ biết ra vẻ nhân nghĩa kia nhiều. Bọn chúng theo đuổi chị Cửu Cửu, tên nào tên nấy đều ai cũng cố ra vẻ quân tử. Đúng là phát ói." Hổ Nữu xán đến cạnh Hàn Lập, rồi khoác tay lên người Tần Lạc, trông có vẻ rất thân thiết.
Tần Lạc bị Hổ Nữu khoác tay lên vai, nhưng vì thân thể cô quá lớn mà hình thể của Tần Lạc lại vô cùng 'nhỏ nhắn xinh xắn'. Nhìn Tần Lạc chẳng khác nào Tần Lạc dang lọt thỏm vào người Hổ Nữu.
Bất luận khi nài, Tần Lạc đều không thay đổi được bản chất bản thân
Nói đến yêu. Một người ngay cả tiền cũng không thích, còn muốn trông cậy vào cái gì để hắn yêu ngươi?" Tần Lạc đối lời của nàng vô cùng đồng ý, lên tiếng phụ họa nói.
"Em phát hiện điểm khác nhau lớn nhất giữa anh và người khác chính là anh lưu manh nhưng lại lộ hết ra ngoài." Hổ Nữu nói.
Vương Cửu Cửu cùng Hổ Nữu cười ầm lên. Nhưng cả hai vẫn là thân xử nữ nên khi nói chuyện vẫn không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. Trên mặt bất khác ửng hồng cả lên.
Tần Lạc cũng cười theo. Hắn bắt đầu cảm thấy rất thích cùng Vương Cửu Cửu và Hổ Nữu mập mạp này nói chuyện.
Vương Cửu Cửu mạnh mẽ dứt khoát, bất kể làm chuyện gì cũng không dây dưa lằng nhằng. Thậm chí còn pha lẫn một chút bạo lực và một chút quật cường. Nhưng cái này hoàn toàn không làm mất đi sự hấp dẫn của cô mà còn tạo cho cô một vẻ đẹp năng động.
Mà cô Hổ Nữu này chỉ sợ cũng không cho nghĩ mình là con gái. Đi đường thì ngẩng cao đầu mà bước, nói thì lớn tiếng, ăn cũng chẳng biết từ tốn, khi nói chuyện không biết kiêng nể ai cả. Nhưng điều đó lại làm cho người ta cảm thấy cô rất thật.
Vì áp lực của cuộc sống mà người ta dùng tên thật nói láo, lúc lên mạng thì lại dùng tên giả nói thật. Rất khó có thể gặp được người dùng tên thật nói thật.
Cái này cũng là cách nói chuyện lúc bình thường của Tần Lạc. Hắn hay đả kích người khác nhưng lại không làm người ta chán ghét.
Đó là vì người khác không dám, mà hắn lại làm được.
Chạy một mạch hơn nửa giờ, cuối cùng xe của Tần Lạc cũng dừng trong bãi đỗ xe trước cửa tòa cao ốc Bảo Thần ở ở trung tâm khu thương mại Yến Kinh.
Tần Lạc ngẩng đầu đánh giá tòa cao ốc chọc trời, sáng bừng giữa trời đêm, hỏi: "Chính là trong này sao?"
"Chính là trong này. Danh viện hội ở tầng cao nhất Bảo Thần Building." Hổ Nữu cười hi hi nói: " Tầng năm mươi nha. Hơn nữa hầu hết tầng cao nhất đều dựng bằng thủy tinh nên bốn phía đều trong suốt. Nếu nhìn xuống dưới thì chẳng khác nào đang lơ lửng trên bầu trời. Hi hi. Anh có chứng sợ độ cao không?"
"Không có." Tần Lạc nói.
"Vậy là tốt rồi. Nếu có chứng sợ độ cao thì anh đừng lên." Hổ Nữu giống như một người chị cả đang quan tâm đến em trai của mình, vỗ vai Tần Lạc nói.
"Em tự lo cho mình trước đi. Ai lần đầu tiên tới đây, bị người ta kéo tới cửa sổ, sợ đến nỗi khóc rống lên ấy nhỉ?" Vương Cửu Cửu không chút khách khí vạch trần.
'Chị Cửu Cửu, không để cho người ta chút thể diện được sao?" Hổ Nữu xấu hổ nói.
"Đi thôi. Lên trên nào." Ánh mắt Vương Cửu Cửu lướt qua những xe hơi sang trọng trước của nói: "Có vẻ hôm nay có không ít người tới tham gia hoạt động tối nay. Ai khởi xướng hoạt động này vậy? Sao lại mời nhiều người tới như vậy?"
"Không biết. Mà mặc kệ đi. Dù sao chúng ta cũng đến để góp vui thôi mà." Hổ Nữu tùy tiên nói.
Vương Cửu Cửu trừng mắt nhìn Hổ Nữu, rồi bất đắc dĩ nhìn Tần Lạc nói: "Thầy Tần, chúng ta vào nhé? Đi với Hổ Nữu một lát rồi về."
"Cũng được. Tôi thì thế nào cũng được." Tần Lạc nhún vai.
Hổ Nữu nhìn bộ dáng Tần Lạc mặc bộ trường bào, cười ầm lên: "Tần Lạc, chỉ cần một bộ này của anh thôi. Bảo đảm anh sẽ trở thành tiêu điểm toàn trường cho coi."
Ba người tiến vào tòa cao ốc, dùng thang máy lên thẳng tầng cao nhất. Vương Cửu Cửu và Hổ Nữu đưa thẻ hội viên ra rồi ba người mới đi vào bên trong.
Vừa đẩy cánh cửa bằng thuy tinh ra, lập tức mùi hoa hồng và rượu sâm panh xộc vào mũi. Xa hoa trụy lạc, váy áo lả lướt, trang sức chói mắt. Đây là một thế giới mà có những người cả đời cũng không thể tiến vào.
Cả tầng thượng của tòa Building không hề được xây dựng những bức tường ngăn cách, làm thành một đại sảnh rộng lớn vô cùng. Giữa đại sảnh là một sân khấu nhỏ hình tròn, do những khối ngọc thạch màu trắng quý hiếm hợp thành. Trên sân khấu bày một cái đàn dương cầm cùng một chiếc ghế. Một chàng trai mắt xanh tóc vàng, cực kỳ đẹp trai đang ngồi trên đó diễn tấu một bản nhạc không biết tên.
Trên đó còn có một chiếc micro, nếu có người muốn phát biểu với toàn trường thì có thể đứng trên sân khấu đọc diễn văn.
Lấy sân khấu hình tròn làm trung tâm, bốn phía xung quanh là sàn khiêu vũ và nơi khách khứa đứng trò chuyện, không hề có bố trí thảm để tiện cho khách khiêu vũ.
Mép ngoài cùng căn phòng thì được bố trí những chiếc ghế sofa sang trọng. Nếu ngồi trên đó thì có thể nhìn toàn cảnh thành phố cùng bầu trời.
Hổ Nữu sau khi đến đây thì lập tức như cá gặp nước, nói: "Không quấy rầy hai người nữa. Em đi tìm nha đầu đây."
Nói xong liền hòa mình vào đám người biến mất.
"Thật khí thế." Tần Lạc nói.
"Vương Cửu Cửu nhẹ gật đầu, nói: "Danh viện hội là nơi tụ hội lớn nhất của danh viện toàn Yến Kinh. Ở Yến Kinh, nó có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn. Gần như tập hợp toàn bộ những phụ nữ có năng lực và thân thế của Hoa Hạ. Chủ nhân của nó vô cùng thần bí, nhiều người cũng tò mò nhưng chưa từng có ai nhìn được chủ nhân của nó."
"Nếu là danh viên hội thì tại sao lại có cả đàn ông tham gia thế?"
"Thành viên của danh viện hội hầu hết là những phụ nữ thành công. Một lần tôt chức hoạt động cũng là do những nữ hội viên khởi xướng. Hơn nữa cũng không phản đối hội viên mang bạn trai của mình tới tham gia hoạt động."
Tần Lạc gật nhẹ đầu. Đàn ông có hội của đàn ông, phụ nữ có hội của phụ nữ. Với thế đang quật khởi của phụ nũ ngày nay, bất cứ kẻ nào coi thường sức ảnh hưởng của phụ nữ đều là những kẻ ngu xuẩn.
"Thầy Tần, thầy muốn uống gì?" ánh mắt Vương Cửu Cửu quét qua bốn phía, gật đầu chào hỏi với những người quen biết.
"Gì cũng được." Tần Lạc nói.
"Thây uống nước khoáng nhé. Em chẳng dám cho thầy uống rượu nữa đâu. Nếu thầy mà ngất xỉu ở đây thì chúng ta chẳng có lỗ để chui xuống đất nữa đâu." Vương Cửu Cửu nói đùa.
Tần Lạc xấu hổ. Chuyện lần trước mình mới uống có một ly đã không chịu nói đã truyền ra, đúng là một nỗi nhục cả đời hắn.
"Không uống rượu mới tốt. Em cũng không cho cha em uống rượu." Thấy hứng thú cả Tần Lạc giảm sút, Vương Cửu Cửu lập tức nhận ra, vội vàng an ủi.
Tần Lạc cười lắc đầu. Điều hắn đang buồn không phải vì tửu lượng của hắn không tốt mà là vì quái bệnh trên người hắn....
Thế gian này tươi đẹp như vậy, có nhiều thức ăn ngon như vậy, có nhiều cảnh đẹp như vậy, có nhiều gái đẹp như vậy... Nhưng chỉ có người khỏe mạnh mới có thể hưởng thụ những điều này.
"Thầy Tần, thầy chờ một chút. Em đi lấy đồ uống cho thầy." Vương Cửu Cửu cười nói.
Nếu như câu nệ quan hệ thầy trò thì Vương Cửu Cửu cũng không nói những lời này. Nhưng rõ ràng quan hệ bọn họ không chỉ là quan hệ thầy trò, khi nói chuyện vẫn rất thoải mái.
Tần Lạc nhẹ gật đầu rồi đứng ở cửa ra vào đưa mắt đánh giá kiến trúc của danh viện hội cùng những chàng trai, cô gái trang điểm lộng lẫy giữa đại sảnh.
Trên thế giới này, không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp. Nếu những người phụ nữ có điều kiện ăn diện thì ai cũng sẽ là mỹ nữ. Nguồn: truyentop.net
Những người có thể tham gia hội này tất nhiên đều là những phụ nữ có thời gian và biết trang điểm. Diện những chiếc váy bó sát người, mắt sáng long lanh, răng trắng tinh, đoan trang ưu nhã.
Cho nên Tần Lạc nhìn khắp nơi đều thấy thấy đâu đâu cũng là mỹ nữ.
Quang cảnh mọi người cầm ly thủy tinh chưa những chất lỏng màu cam hay màu hồng, ánh sáng đèn chiếu xuống, xuyên qua những ly rượu làm thành một cảnh tưởng long lanh đến mê người.
Khi Tần Lạc nhìn ngắm người khác thì người cũng nhìn về phía hắn với những ánh mắt kỳ quái.
Mặc trường bào đến dự dạ tiệc thì Tần Lạc đúng là người đầu tiên. Nhưng những ánh mắt này quá lạnh lùng hoặc quá khinh thường, làm cho người ta rất khó chịu.
Cánh cửa thủy tinh lại mở ra, lại có người tới tham gia dạ tiệc.
Trữ Toái Toái mặc một bộ lễ phục màu hồng chân đi giày cao gót màu bạc, Lăng Tiếu vừa đi vừa kéo chiếc váy dài màu trăng, đi giày da màu hồng, trông như là một cô công chúa nhỏ từ bên ngoài tiến vào.
Đi sau lưng nàng còn có hai người bạn gái, chỉ là bên cạnh họ là Quản Tự và Lý Lệnh Tây, vừa đi vừa cười hi hi.
"Hai tên hám trai." Lăng cười quay đầu lại nhìn hai cô bạn, mặt không hài lòng nhìn Trữ Toái Toái nói.
"Ngươi này mắc bệnh hám trai có khi còn nặng nhất ấy." Trữ Toái Toái vừa cười vừa nói.
"Hừ, không biết là chồng bạn là không được đụng vào sao? Mấy ả chạy đến khoe khoang phong tao trước mặt Quản Tự, thật ngứa mắt. Sớm biết vậy đã trước đem Quản Tự kéo đi có phải tốt không."
"Lăng đại tiểu thư, Quản Tự ở Yến kinh nổi tiếng là vạn người mê. Có ngươi yêu mến hắn cũng là bình thường. Hơn nưuã người ta cũng chưa kết hôn, vì sao các ả lại không được tranh đoạt? Cô phải cố lên đó."
"Hừ hừ, xem ta về thu thập mấy ả thế nào." Lăng Tiếu cười lạnh. "Ý, người kia quen quá."
Lăng Tiếu chỉ về phía Tần Lạc đang quay lưng lại hói: "Hắn không phải là tên tiểu tử đáng ghét chúng ta gặp lần trước chứ?"
Thật ra, chỉ nhìn quần áo thôi cô cũng nhận ra Tần Lạc rồi.
Điều cô không hiểu là Tần Lạc làm có có thể tiến vào Danh Viện hội danh giá nhất kinh thành này?
"Hình như là hắn." Trữ Toái Toái gật đầu.
Lăng Tiếu buông tay Trữ Toái Toái ra rồi bước đến trước người Tần Lạc, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói với giọng diễu cợt: "Sao anh lại tới đây? Đây là nơi anh có thể đến sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]