Mũi tên này quá đáng sợ, hắn không cách nào tưởng tượng mấy ngày nay mình sống sót như thế nào.
Sau khi rút mũi tên sắt ra, Vân Nhược Nguyệt đã kiểm tra lại đùi của hắn và thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện không có dị vật nào khác.
Nàng vừa rồi xem qua, cũng may đầu mũi tên sắt không bị rỉ sét nên cho dù Mộ Trúc có bỏ lỡ thời gian tiêm thuốc uốn ván cũng không sao.
"Được rồi, ta đã xử lý xong mũi tên cho ngươi, sau khi khâu vết thương lại sẽ giúp ngươi bôi thuốc." "
“Đại phu, ừm…, con dao vừa rồi người dùng hình như chưa được khử trùng bằng lửa..." Mặc dù đối phương là một đại mỹ nhân, nhưng Mộ Trúc vẫn bày tỏ nghi hoặc trong lòng.
Vân Nhược Nguyệt bình tĩnh mỉm cười, "Yên tâm đi, đây là dao mổ dùng một lần, đã được khử trùng bằng hơi nước áp suất cao trong một thời gian dài, vì vậy sẽ không bị nhiễm vi khuẩn.
Vân Nhược Nguyệt bình tĩnh mỉm cười:” Yên tâm, đây là dao mổ dùng một lần, đã được khử tùng bằng hơi nước áp suất cao trong một thời gian dài, vì vậy sẽ không bị nhiễm khuẩn.”
Nói xong, nàng đặt con dao mổ đã dùng lên chiếc bàn bên cạnh.
“Thực xin lỗi…” Mộ Trúc áy náy xoa đầu, hắn thật sự tự trách mình, sao có thể hoài nghi nàng tiên hiền lành này.
Sau khi xoa đầu, hắn mới phát hiện mình thật sự có thể sờ đầu, chẳng lẽ mỹ nữ này quá hấp dẫn, khiến cơ quan phản ứng của hắn quay trở lại rồi?
Ngay sau đó, Vân Nhược Nguyệt đã khâu vết thương cho Mộ Trúc một cách gọn gàng, sau đó rắc penicillin bên ngoài để chống viêm và khử trùng, cuối cùng dùng gạc quấn đùi của anh để tránh nhiễm trùng, sau tất cả những việc này, nàng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Cô âm thầm lẻn vào, chữa bệnh đương nhiên không nên bị người khác phát hiện, làm xong những việc này, cô nhanh chóng cho thuốc vào hệ thống, kéo quần Mộ Trúc xuống, kéo chăn lên chân anh sau đó kéo lên người rồi bọc lại mũi tên sắt bằng vải.
Khi nàng định đưa đầu mũi tên sắt cho Mộ Trúc xem, quay lại nhìn thì thấy rằng Mộ Trúc lại bất tỉnh.
Vừa rồi Mộ Trúc mất rất nhiều máu, hiện tại hắn tạm thời bất tỉnh cũng là bình thường, nàng tin tưởng không bao lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại.
Chỉ cần hắn tỉnh lại, cho hắn ăn chút cháo kê, vết thương của hắn sẽ từ từ lành lại.
Với tính cách của Mộ Trúc, hắn ta phải thực sự muốn nhìn thấy mũi tên sắt đã làm hắn ta bị thương, nghĩ đến điều này, Vân Nhược Nguyệt bọc mũi tên sắt bằng vải và đặt nó dưới gối của Mộ Trúc.
Cuối cùng, nàng nhặt con dao mổ trên bàn lên, dùng khăn lau sạch sẽ, định tìm chỗ vứt.
Ngay lúc nàng đang cầm dao mổ thì "rầm" một tiếng, cửa bị đá mạnh ra, một đám người vội vàng hùng hổ xông vào.
Mộ Ly đi ở phía trước, vừa xông vào đã nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay Vân Nhược Nguyệt, lúc này trong mắt hắn tràn đầy lửa giận, trong mắt hiện lên một tia hận ý: “Vương phi , ngươi định làm gì đệ đệ ta?"
Nói xong liền lao tới giật lấy con dao mà Vân Nhược Nguyệt đã mang đi.
"Ta không có, ngươi hiểu lầm." Vân Nhược Nguyệt không ngờ đám người Mộ Ly xông vào, nàng sững sờ ở đó.
"Ngươi định một đao ám sát đệ đệ của ta, còn có gan cãi lại? Vương phi, ngươi hận ta sai người đánh ngươi, cho nên muốn giết đệ đệ của ta báo thù sao? Đồ nữ nhân độc ác! Nếu như đệ đệ của ta có chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!" Mộ Lỵ nói xong liền nhào tới bên giường, cẩn thận nhìn Mộ Trúc trên giường, kiểm tra thân thể của hắn.
Hắn ném chăn ra, nhìn từ trên xuống dưới cơ thể của Mộ Trúc, cảm thấy nhẹ nhõm khi không tìm thấy chỗ nào chảy máu.
Hắn ta không để ý rằng miếng gạc đã được quấn dưới quần của Mộ Trúc.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm "Tham kiến Lệ Vương" .
Lúc này, một nam tử mặc áo gấm đen, thân thể cường tráng đi vào. Anh mắt hắn lạnh lùng, như gió bão sắp ập đến, người đó chính là Chu Hiên Thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]