Vẻ vui mừng trên mặt Mộ Trúc trong nháy mắt biến mất, hắn kinh ngạc nhìn Vân Nhược Nguyệt: “Nàng thật sự là vương phi sao?”.
“Nói ít một chút, ngươi mới tỉnh cần phải bảo tồn thực lực để vết thương mau lành lại.” Vân Nhược Nguyệt nói.
"Ngươi không phải nói ngươi là thái y được vương gia an bài đến chữa bệnh cho ta sao? Làm sao lại trở thành vương phi?" Mộ Trúc sắc mặt sa sầm, nhìn như sắp khóc.
Không dễ để hắn tìm thấy một mỹ nhân mà hắn muốn, nhưng hắn ta không ngờ rằng nàng là một nữ nhân đã có gia đình, đã vậy còn là vương phi của hắn.
Nghĩ đến đó làm hắn cảm thấy xấu hổ.
"Là như thế này, khi đó chúng ta không biết vương phi tinh thông y thuật nên không cho nàng vào chữa bệnh, nàng liền từ hậu viện lẻn vào chữa bệnh cho ngươi." Mộ Ly vội vàng giải thích.
"Đa tạ phu nhân, ta không thể báo đáp lòng tốt của người đối với ta, ta thật sự rất xấu hổ." Mộ Trúc chắp tay, đồng thời mang theo đau lòng thanh âm nói.
"Nàng thực sự lấy mũi tên cho ngươi? Làm thế nào nàng ta lấy được nó ra?" Chu Hiên Thần lạnh lùng hỏi.
Mộ Trúc vội vàng đáp: “Vương phi đã tiêm thuốc mê cho thuộc hạ, dùng dao mổ cắt bỏ thịt thối ỏ chân, sau đó tìm đầu mũi tên sắt, dùng nhíp gắp ra ngoài, còn rửa sạch và khâu lại vết thương cho thuộc hạ, bôi thuốc, cuốn gạc, đưa cho thuộc hạ hai viên thuốc."
Nghe vậy, Vương thái y bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-thien-tai-va-nguoi-vo-le-khong-de-dong-toi/2624908/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.