Nhìn thấy cảnh này, Chu Hiên Thần sững sờ.
Hắn chưa bao giờ thấy nàng như thế này trước đây, thật thu hút.
Phong cách phóng túng phóng đãng, tùy ý tự tại này hắn chưa từng thấy bao giờ.
Hắn không ngờ nàng có thể làm thơ mà lại còn làm thơ hay như vậy.
Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên vẻ nghi hoặc, Vân Nhược Nguyệt trước kia cái gì cũng không biết, ngay cả thơ văn cũng không biết, làm sao trong nháy mắt có thể làm thơ?
Lúc này, Phượng Nhi lo lắng nhìn Vân Nhược Nguyệt: "Phu nhân, tại sao người lại cởi giày? Nếu vương gia nhìn thấy người như vậy, người ấy nhất định sẽ tức giận.”
" Ta mặc kệ hắn, ta tùy ý cởi ra, cũng có thể tùy ý đi vào, liên quan gì đến hắn?" Vân Nhược Nguyệt say sưa nói.
"Nhưng vương phi, không phải người sợ nhất là vương gia nghĩ xấu về mình sao?
“Đó là lúc trước thôi, quá khứ là quá khứ, hiện tại chính là hiện tại. Trước kia Vân Nhược Nguyệt yêu hắn, có thể vì hắn mà mất đi lòng tự trọng, tự làm chính mình nhục nhã. Nhưng bây giờ Vân Nhược Nguyệt đã thay đổi rồi, ta sẽ không bao giờ sống chết vì nam nhân, không bao giờ sống vì người khác, chỉ sống cho chính mình mà thôi." Sau khi Vân Nhược Nguyệt nói xong, nàng ấy ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm rượu.
“Tuyệt, tuyệt!” Cách đó không xa, một thân ảnh màu trắng bạc đi ra.
Chu Hiên Thần vỗ tay và bước từng bước tới.
Vân Nhược Nguyệt giật bắn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-thien-tai-va-nguoi-vo-le-khong-de-dong-toi/2624899/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.