“Cục trưởng Bàng, mấy người này sửa chữa cửa hàng vi phạm quy định bị người dân xung quanh phản ánh làm ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của bọn họ.." Không chờ Tiểu Vương nói xong Bàng Long đã giơ tay ra chặn lại và nhìn Tiểu Vương bằng ánh mắt sắc lạnh mà trầm giọng nói: "Ngay cả như vậy, bên liên quan đến làm việc, tại sao lại một mực từ chối?" Tiểu Vương sửng sốt không biết phải trả lời như thế nào, hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của Bàng Long, trong lòng đang suy tính trả lời như thế nào cho phù hợp, Bàng Long hừ lạnh mà quát: "Nói mau!" Tiểu Vương hoảng hốt rồi ngượng ngùng nói: "Là.. là phó cục trưởng Tôn căn dặn.. tôi.." "Mau đi gọi Tôn Khắc Quý đến đây!" Bàng Long thật sự nổi giận, không kêu là phó cục trưởng Tôn nữa mà gọi thẳng tên của ông ta. Tiểu Vương nhanh chóng quay người đi và nói: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ!" Thôi Tấn Huy nghe thấy cái tên này thì lẩm bẩm: "Tôn Khắc Quý, cái tên này thật hay!" Sau đó không nhịn được cười mà bật cười thành tiếng. "Yến tiên sinh, cậu yên tâm, việc của cậu đích thân tôi sẽ xử lý!" Sau khi tiểu Vương đi ra ngoài, sắc mặt của Bàng Long lại trở lại hiền hòa, đối với Yến tiểu Bắc còn kính cẩn và mang theo việc kiêng nể nói. Thôi Tấn Huy thấy được rất rõ ràng cục trưởng Bàng rất kính nể Yến tiểu Bắc, hẳn là từng được Yến tiểu Bắc chữa bệnh. Hơn nữa, rất có thể sau này ông ta cònphải nhờ cậy đến Yến tiểu Bắc nữa nên bây giờ khi biết Yến tiểu Bắc bị cấp dưới của mình gây khó dễ đã đích thân xử lý việc này. Một lát sau Tôn Khắc Quý vội vàng đi đến, trong mắt tràn đầy kinh ngạc khi nhìn thấy mấy người Yến tiểu Bắc ở trong phòng. Nhưng rồi ông ta đi thẳng một mạch đến trước mặt Bàng Long thì dừng lại: "Cục trưởng Bàng tìm tôi có chuyện gì không?" "Cửa hàng của bọn họ gặp phải vấn đề gì vậy? Tại sao bắt bọn họ ngừng thi công?" Tôn Khắc Quý quay đầu nhìn bọn họ, trong mắt thoáng nên tiền bối rối hỏi: "Cửa hàng của bọn họ?" "Dược đường Bắc Nhã."
Bàn long không nóng không lạnh nổi, nói xong thì tiếp tục nhìn tôm khách quý đang đứng ngay trước mặt mình. Tôn khắc Quý giả bộ suy nghĩ một lát rồi ồ lên một tiếng và đáp lời bằng lòng: Có một cửa tiệm như vậy, các nhân viên của cục đã đến đó xử lý nhưng chưa thấy người của bọn họ đến văn phòng chúng ta làm việc. Hơn nữa người dân xung quanh đó đã phản ánh rằng trong khi thi công bọn họ đã làm ảnh hưởng đến những hộ dân xung quanh.. Vậy nên.. " " Ồ! Anh đã xử lý việc này như thế nào? " " Phạt hai nghìn Tệ, bắt buộc dừng thi công chờ đến khi phê duyệt xong hồ sơ và cấp phép mới được thi công trở lại! " " Tổng diện tích của cửa hàng này là một trăm hai mươi mét vuông không có bất kỳ sự thay đổi cấu trúc nào, không cơi nới rộng ra, không có vật liệu và rác thải ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị sao anh lại phạt họ hai nghìn Tệ và ra lệnh ngừng thi công? Tiếng ồn gây phiền cho hộ dân, chuyện này thật vô lý. Thời gian thi công của bọn họ trong thời gian cho phép thử hỏi tiếng ồn làm phiền cư dân ở đâu ra? " Giọng điệu bắt đầu từ từ tốn dần dần đến trở nên sắc bén cùng với hàng loạt câu hỏi mà Bàng Long đặt chỗ Tôn Khắc Quý, Tôn Khắc Quý nghe đến đây ấp úng nói: " Theo quy định thì việc thi công trang trí cửa sửa chữa nhà cửa, cửa hàng đều phải xin cấp phép và phải được phê chuẩn thì mới được thi công, thêm vào đó việc gây ra tiếng ồn làm phiền đến cư dân là có người báo cáo! " " Có người báo cáo, anh đã đi xác minh chưa? " Bàng Long không để cho Tôn Khắc Quý nói hết mà nóng nảy cắt ngang. " Dựa trên tình hình thực tế của dược đường Bắc Nhã tôi quyết định bọn họ không phải nộp phạt, ngoài ra thủ tục cấp phép, thẩm tra phải được duyệt ngay lập tức để cho bọn họ tiếp tục thi công! " Tôn Khắc Quý do dự một lát rồi hạ giọng nói: " Cục trưởng Bàng, vấn đề này tốt hơn hết là anh phải cân nhắc thật kỹ, chuyện có liên quan đến Cẩu thiếu! " " Tôi không quản cái gì mà Kê thiếu hay Cẩu thiếu, giải quyết việc này ngay lập tức cho tôi! " Bàng Long cho mày nói bằng giọng khó chịu trước khi Tôn Khắc Quý kịp phản ứng thì hét lớn: " Tiểu Vương! " Tiểu Vương tử bên ngoài vội vàng bước vào hỏi: " Cục trưởng Bàng có chuyện gì vậy? " " Ngay lập tức giải quyết và cấp phép cho dược đường Bắc Nhã để tiếp tục thi công. Còn có hình phạt ban đầu phải được xóa bỏ hết! " Tiểu Vương nghe xong liếc nhìn Tôn Khắc Quý sau đó quay người nhìn về phía mấy người Yến tiểu Bắc hỏi: " Ai đi theo tôi làm thủ tục? " Ba người bọn họ vẫn lặng yên quan sát từ nãy đến giờ, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm khi Bàng Long dứt khoát đưa ra quyết định mà không có cửa thương lượng. Thôi Tấn Huy đứng dậy nói:
" Tôi đi! " Sau đó cậu bước theo Tiểu Vương ra khỏi phòng. Tôn Khắc Quý có chút buồn bực nhưng không dám nói gì, quay người rời khỏi phòng làm việc của Bàng Long. Nhìn thấy tất cả bọn họ đã đi khỏi sắc mặt nghiêm túc vừa nãy của Bàng Long liền thay thế bằng vẻ mặt kính trọng, anh ta đứng lên đi đến trước mặt Yến tiểu Bắc hơi cúi người trịnh trọng hỏi: " Yến tiên sinh, mọi chuyện cuối cùng cũng đã giải quyết xong cậu có hài lòng không? " Yến tiểu Bắc vừa cười vừa nói: " Cảm ơn! " " Không cần cảm ơn, nếu nói cảm ơn thì tôi mới là người phải cảm ơn cậu! " Thôi Tấn Huy nhanh chóng quay trở lại, trên tay là quyết định và cả ba người cùng rời khỏi cục quản lý đô thị. Ra khỏi cửa Yến tiểu bắt liền gọi cho Hứa sư phụ đến tiếp tục thi công. Tuy nhiều lần bị Cẩu Bộ Lễ ngáng chân nhưng lại không được như ý nguyện của anh ta, dược đường Bắc Nhã được khai trương đúng dự kiến. Hoàng Nhu cũng nghỉ việc ở Thiệu Châu và đi đến Chiêu Bắc. Quản lý dược đường là Thôi Tấn Huy, quản lý kho dược liệu là Lâm Nhã Hồng còn dược sĩ được cấp phép là Hoàng Nhu. Trước khi Hoàng Nhu đến Chiêu Bắc, Lâm Nhã Hồng đã cân nhắc khi làm việc ở cửa hàng nếu ở trọ cùng với Yến tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy sẽ rất bất tiện. Hơn nữa em lại có thêm cả Hoàng Nhu thế nên cô đã bàn bạc với Yến tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy thuê nhà ở gần hiệu thuốc, cô và Hoàng Nhu sẽ ở cùng nhau. Yến tiểu Bắc thấy không có vấn đề gì, chỉ là sau một thời gian ở chung tự nhiên tách ra lúc này bố thấy có gì đó không thoải mái. Thôi Tấn Huy ngay lập tức lên tiếng: " Chị, các chị ra ngoài ở hết vậy bọn em phải làm sao? Em đã quen ăn những món mà chị nấu rồi, sẽ nuốt không trôi món ăn mà người khác nấu! " Lâm Nhã Hồng nói: " Cậu nghĩ đi đâu vậy? Từ bây giờ tất cả chúng ta đều làm việc trong cửa hàng lấy đâu ra thời gian để nấu ăn? Hơn nữa nếu các cậu muốn ăn thì đến chỗ chúng tôi ăn có gì khác nhau đâu! " Thôi Tấn Huy gãi đầu rồi nói: " Cũng phải, bây giờ công việc trong cửa hàng rất bận rộn làm gì có thời gian để nấu ăn nữa! " Lâm Nhã Hồng lại nói thêm: " Tiểu Huy, từ bây giờ các cậu ở lại hiệu thuốc, hiệu thuốc cần được trông coi cẩn thận vào ban đêm. Còn nữa, chúng ta cần mở một cửa sổ bán thuốc hai mươi tư giờ bởi vì sẽ có người cần phải mua thuốc vào ban đêm. Trong trường hợp này nếu đã mở cửa hàng kinh doanh thì phải thuận tiện cho cả bệnh nhân đến mua thuốc nữa! " Hoàng Nhu bình thường ít nói cũng lên tiếng: " Nhã Hồng nói đúng đấy! Hiệu thuốc lớn ở Thiệu Châu mà tôi từng làm cũng mở một cửa sổ như vậy luôn có một người túc trực ở đó vào ban đêm. " Thôi Tấn Huy không chần trừ mà đồng ý luôn: " Được! Việc trông coi cửa hàng vào ban đêm để em vậy! Tiểu Bắc là đổng sự trưởng, các chị lại là con gái đều không thích hợp với việc này hơn em!" Thời gian khai trương diễn ra đúng như dự định là ba ngày sau, là ngày mười sáu tháng mười. Buổi chiều cả bốn người đến khu phố ngay cạnh đó tìm kiếm, tình cờ biết được có một căn hộ cho thuê có hai phòng ngủ. Thôi Tấn Huy sau khi mặc cả với chủ nhà thì trả tiền thuê một năm là hai mươi hai nghìn Tệ. Lâm Nhã Hồng và Hoàng Nhu sẽ ở lại đây, bọn họ dọn dẹp sạch sẽ căn hộ vừa thuê rồi giúp đỡ Lâm Nhã Hồng mang hành lý đến đây, xong xuôi cũng đã là sáu tối. Cả bốn người cùng nhau đi ăn cơm, ăn xong Yến tiểu Bắc trở về phòng một mình, Thôi Tấn Huy ở lại cửa hàng dù sao thì cửa hàng đã xong xuôi rồi có người ở lại cũng yên tâm phần nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]