Yến Tiểu Bắc quay người đóng cửa lại lấy túi da cừu ra chọn hai cây kim vàng bình tĩnh nói: "Một lần châm cứu này tôi có thể đảm bảo trong vòng một năm, sau một năm nếu anh không đến châm cứu lại e rằng chỗ này của anh hoàn toàn trở nên vô dụng." "Tôi.. được, tôi đều nghe cậu." Trong lòng Thôi Vượng Tài chìm xuống, đây không phải chuyện đùa nên đã nhanh chóng gật đầu đồng ý. "Chờ tôi châm cứu xong cho anh, thì anh có thể thử luôn được rồi." Trong mắt Thôi Vượng Tài hiện lên vẻ kinh ngạc: "Đêm nay có thể thử luôn được không?" "Đương nhiên, nhưng anh phải nhẹ nhàng thả lỏng một chút, không thể nghĩ rằng mình khỏi bệnh mà liều mạng như lang sói." Yến Tiểu Bắc vừa nói vừa ra hiệu cho anh ta nằm xuống, khi anh ta nằm xuống thì Yến Tiểu Bắc thấy một làn khói đen từ từ rời khỏi cơ thể Thôi Vượng Tài rồi biến mất. "Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho tôi, sau này cậu sẽ là người anh em tốt của tôi, có chuyện gì tôi đều nghe cậu." Yến Tiểu Bắc không nói gì chỉ chuyên tâm châm cứu, một kim châm vào huyệt Trường Cường, kim còn lại châm xuống huyệt Yêu Dương Quan. Thôi Vượng Tài ngay lập tức cảm thấy được dường như có một dòng điện chạy xoẹt qua, chỗ đó gần hết sưng tấy và thoải mái hơn rất nhiều. Chừng mười phút sau Yến Tiểu Bắc lấy kim ra vỗ vỗ nhẹ vào lưng hắn và nói: "Sáng ngày mai anh nhớ mang ba vạn tệ và giấy nợ của nhà gì Miêu đến nhà của tôi. Đương nhiên anh cũng không nhất định phải mang đến.." "Mang.. mang.. nhất định phải mang đến.." Thôi Vượng Tài mặc dù cảm thấy vô cùng xót của nhưng khi nghĩ đến một năm sau sẽ hỏng mất vậy thì còn gì vui nữa, hơn nữa hắn chưa đến mức không có nổi ba vạn tệ. Khi thấy Yến Tiểu Bắc đi ra, Lý Phượng Nga ngay lập tức hỏi: "Tiểu Bắc, Vượng Tài.. anh ấy có không sao chứ?" "Không sao." Yến Tiểu Bắc mỉm cười rồi liếc nhìn Hạ Đức Tư đang ngẩn người mà chế nhạo nói: "Hạ y sĩ, thuốc giảm đau không thể chữa bệnh được, trường y không dạy cho ông điều này sao?" Nói xong đến Yến Tiểu Bắc sải bước đi ra ngoài. Những người trong thôn vẫn còn chờ đợi ở đó, thấy Yến Tiểu Bắc bước ra ngoài Hạ Đức Tư lại cúi gầm mặt xuống. Vạn Nhậm Dung lên tiếng mỉa mai: "Thôn chúng ta có bác sĩ chuyên chữa bệnh bằng thuốc giảm đau, sau này mọi người bị bệnh không cần phải đến tìm bác sĩ chỉ cần uống một viên giảm đau là khỏi." Mấy người cười rộ lên một cách vui vẻ, nhìn thấy Hạ Đức Tư rời đi thì mọi người cũng giải tán. Khi Yến Tiểu Bắc về đến nhà thì đã thấy Thường Lai Xuyên đã quay trở lại rồi. Anh ta hài lòng nhìn Yến Tiểu Bắc nói: "Thần y, như đã hứa với cậu, tôi đã thực hiện xong. Nếu có cơ hội thời gian tới tôi sẽ đến thăm cậu." Yến Tiểu Bắc trong lòng thấy ớn lạnh thầm nói: Ai cần cậu đến thăm chứ? Sáng hôm sau sau khi ăn xong cháo ở nhà dì Miêu xong, Yến Tiểu Bắc liền trở về nhà của mình: "Người anh em Tiểu Bắc có ở nhà không? Tôi là Thôi Vượng Tài." Ngay khi Yến Tiểu Bắc định ngồi thiền để tiếp tục lĩnh hội truyền thừa bằng tâm thức thì có một giọng nói pha chút khổ sở của Thôi Vượng Tài vang lên từ bên ngoài. Yến Tiểu Bắc nhìn ra ngoài thấy người đến là Thôi Vượng Tài anh ta đang đứng ở bãi đất trống trước cửa nhà trên tay cầm một gói bọc bằng giấy báo cũ, phía sau còn có cả ba tên hỗn đản đi theo. Tam Mộc Tử thấy Yến Tiểu Bắc mở cửa chậm chạp, lại còn đứng ở cửa nhìn bọn họ một cách lười biếng thì bước lên phía trước lớn tiếng quát: "Tiểu tử kia, đại ca gọi mày, mày không nhanh nhẹn lên một chút dám để đại ca phải chờ mày." Không lên tiếng nói một lời nào cả, ngay lập tức Thôi Vượng Tài đạp vào mông hắn ta một phát rồi mới lên tiếng mắng chửi: "Mẹ kiếp, ai cho mày nói chuyện kiểu đó với người anh em Tiểu Bắc. Tam Mộc Tử ăn một phát đạp loạn choạng lao về phía trước suýt chút nữa thì ngã xuống đất hắn xoa xoa cái mông đau nhức rồi quay lại nhìn Thôi Vượng Tài bằng ánh mắt thăm dò. Yến Tiểu Bắc tiến lên phía trước mặt Thôi Vượng Tài, Thôi Vượng Tài vội vàng đưa bọc gói bằng giấy báo trong tay cho Yến Tiểu Bắc rồi ra vẻ nịnh nọt nói: " Người anh em Tiểu Bắc đây là ba vạn tệ không thiếu 1 đồng. Yến Tiểu Bắc cầm bọc tiền và biết nhìn tờ giấy vay nợ sau khi xác nhận giấy đó là của nhà dì Miêu thì anh xé nát luôn thành nhiều mảnh sau đó anh mở bọc gói giấy báo ra xem trong đó có ba cọc tiền màu đỏ, mùi tiền mới tỏa ra vô cùng quyến rũ và nhìn vào đó trong lòng bất giác thấy thoải mái: "Hiệu quả thế nào?" Yến Tiểu Bắc cuộn lại tờ giấy báo và nhìn tay nở một nụ cười hỏi. Thôi Vượng Tài vừa nói vừa cười vui vẻ đến nỗi không ngậm được miệng: "Thật kinh ngạc, chưa bao giờ tôi thấy có cảm giác thoải mái như vậy." "Một năm nữa tôi sẽ châm cứu cho anh, đúng rồi cả nhà dì Miêu.." Yến Tiểu Bắc nói nửa chừng rồi nhoẻn miệng cười khẽ, nói đến Thôi Vượng Tài liền hiểu ra ngay lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Từ giờ trở đi ai dám gây truyện với nhà dì Miêu chính là chống lại Thôi Vượng Tài tôi." Yến Tiểu Bắc cười hài lòng quay người bước vào nhà đóng cánh cửa gỗ mục nát có thể bị sập bất cứ lúc nào. "Đại ca, anh ở trong thôn này là lão đại, sao phải sợ một cái tên ngốc tử chứ?" Tam Mộc Tử mà không dám lại gần Thôi Vượng Tài hỏi mà đứng cách xa một chút. Thôi Vượng Tài lấy ngón tay trỏ giơ lên ra hiệu cho Tam Mộc Tử lại gần trên mặt thôi Vượng tài tràn ngập ý cười, Tam Mộc Tử nửa ngờ dần dần bước tới. Vừa đến trước mặt Thôi Vượng Tài, Thôi Vượng Tài nhấc chân lên đạp, Tam Mộc Tử xoay người bỏ chạy nhưng cũng không thoát khỏi cú đạp tiếp keo dán vào mông anh ta khiến anh ta bị ngã bịch xuống đất, sắc mặt Thôi Vượng Tài xám xịt quát: "Con mẹ nó mày nói ai ngốc tử hả. Cả nhà mày đều là ngốc tử thì có. Thôi Vượng Tài vừa chửi mới vừa nhìn sang ba tên tay chân luôn đi theo mình cảnh cáo: " Sau này chúng mày nhớ kỹ cho tao Yến Tiểu Bắc là người anh em tốt của tao dì Miêu là họ hàng của tao, ai dám tìm bọn gây chuyện chính là tìm chúng ta gây chuyện vậy nên đừng trách chúng ta không khách khí." Những ngày tiếp theo Yến Tiểu Bắc luôn châm cứu cho chú Thôi, chân của ông ngày một khỏe lên bây giờ đã có thể tự chống gậy đi lại quanh nhà mà không cần ai giúp đỡ. Sau khi chữa trị cho thím mập và Thôi Vượng Tài khỏi bệnh thì tin đồn về Yến Tiểu Bắc trong thôn lại được bàn tán nhiều nhất. Nói đến lúc Yến Tiểu Bắc trong người cũng gây ra chấn động lớn. Mẹ anh mang hai được hơn tám tháng đến ngày sinh nở, ba của anh đánh xe lừa đến bệnh viện trên thị trấn, trên đường lên thị trấn xảy ra tai nạn, xe lừa rơi xuống khe núi cả hai vợ chồng bọn họ đều bỏ mạng. Khi đưa thi thể bọn họ về thôn trước lúc chôn nghe được thấy tiếng khóc của đứa bé trong quan tài. Phụ nhân chết sinh con trong quan tài kiếm những người có mặt ở đây đều sợ chết khiếp. Dân làng cho rằng anh là thiên sát cô tinh khắc chết cha mẹ nên không ai dám nhận nuôi anh. Lúc này có một ông lão điên khùng đến thôn nói sẽ nuôi anh. Khi Yến Tiểu Bắc được năm tuổi người trong thôn mới phát hiện ra anh là ngốc tử. Một lão nhân khùng ở cùng với một tên ngốc tử nếu không có gia đình của Miêu Cẩn Hoa tốt bụng e rằng Yến Tiểu Bắc đã sớm chết vì đói rồi. Khi anh mười tám tuổi lão nhân khùng nói phải đi tìm trường sinh bất lão, về phần Yến Tiểu Bắc anh sẽ tái sinh sau tuổi mười tám, anh sẽ làm được rất nhiều việc lớn mà không ai ngờ được. Đương nhiên không có lấy một ai tin lời của lão nhân, không ngờ Yến Tiểu Bắc thật sự lại bò ra khỏi quan tài thêm một lần nữa. Và thật sự giống như những lời lão nhân khùng nói anh thật sự tái sinh, anh không những không còn ngốc mà còn có tài trị bệnh siêu phàm. Trước đây Yến Tiểu Bắc thường bị người khác bắt nạt, những người bằng tuổi cho đến ít tuổi hơn cứ nhìn thấy anh là hò reo đuổi đánh anh. Mặc dù anh bị ăn no đòn bị đá, đất thậm chí cả bùn đập vào người không còn là chuyện hiếm lạ, nhưng anh luôn mỉm cười và chưa từng tức giận hay đánh trả. Bây giờ trong thôn thì khác bây giờ thì khác rồi trong thôn không ai dám bắt nạt anh, người lớn trẻ nhỏ thấy anh đều bỏ chạy thật xa cùng với vẻ mặt sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]