Chương trước
Chương sau
Khoảng mười phút sau thì đổi kim sang chân thứ hai, Yến Tiểu Bắc vào nhẹ nhõm sau khi châm cứu xong cả hai chân. Miêu Cẩn Hoa giúp lão Thôi mặc quần vào, còn Yến Tiểu Bắc cùng với Thôi Yên Nhiên đi ra khỏi nhà. Cả hai dừng lại ở gốc cây cổ thụ cách nhà không xa, lúc này loa phóng thanh trong thôn chợt vang lên:
"Thôi Yên Nhiên nghe được thông báo thì mau ra nhà sinh hoạt chung của thôn nhận thư."
Loa phóng thanh nhắc lại một lần nữa, Thôi Yên Nhiên nhìn về phía nhà sinh hoạt chung của thôn có chút chần trừ. Miêu Cẩn Hoa nghe được tin nhắn từ loa phóng thanh bèn đi ra ngoài lên tiếng hỏi:
"Tiểu Nhiên, con có thư sao không đi lấy?"
Thôi Yên Nhiên có lẽ đoán được đó là thư gì, trong lòng tự nhiên xuất ất hiện một cỗ cảm xúc khó chịu, cô bé cúi đầu nhìn xuống đôi tay đang bấu chặt vào gấu áo và nói:
"Không đi lấy."
Thôi Yên Nhiên thì thầm nói.
"Thật là trẻ con, sao con không đi nhận thư chứ?"
Vừa nói chuyện, Miêu Cẩn Hoa vén mái tóc hoa râm của mình và đi về phía nhà sinh hoạt chung của thôn. Thôi Yên Nhiên nhìn bóng lưng của mẹ dần khuất định lên tiếng gọi lại nhưng lời nói lại không thể nào thoát ra khỏi miệng. Yến Tiểu Bắc nhìn Thôi Yên Nhiên rất lạ bèn hỏi:
"Em bị làm sao vậy?"
Cô nhìn Yến Tiểu Bắc cười lơ đễnh nói:
"Em không sao, dù em có đi lấy hay không cũng thế cả thôi.."
Nói đến đây, cô lại ngập ngừng không muốn nói tiếp nữa. Yến Tiểu Bắc gãi đầu không tiếp tục hỏi nữa và trong lòng thắc mắc không hiểu vì sao cô lại như thế này. Một lát sau Miêu Cẩn Hoa quay trở về, trong tay cầm một phong bì đã mở ra cùng với một tờ giấy bên trong vội vàng chạy tới vui vẻ nói:
"Tiểu Nhiên, là thư nhập học của trường cao Trung trên huyện."
Một tia vui mừng hiện lên trong mắt Thôi Yên Nhiên nhưng lại nhanh chóng mờ đi. Khi Miêu Cẩn Hoa bước đến nơi cô bé không chịu cầm giấy báo nhập học mà nhẹ giọng nói:
"Mẹ.. con.. con sẽ không đi học."
Nụ cười trên mặt Miêu Cẩn Hoa đông cứng lại giơ tờ giấy trước mặt con gái sửng sốt hỏi lại:
"Sao lại không đi học?"
Yến Tiểu Bắc lúc này đang ngồi xuống dưới đất vội vàng đứng phắt lên. Mặc dù trước đây khi anh còn ngốc xong trí nhớ của anh vẫn rất rõ ràng. Thôi Yên Nhiên học ngày học đêm là để thi đỗ vào trường cao Trung trên huyện. Lúc đó dù rất mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn luôn nở trên môi em ấy, em ấy sẽ rất vui khi biết tin mình đỗ nhưng lại không thể đi học được vì vậy mà nhất quyết không chịu đọc thư.
"Vâng, không đi học, con.. con sẽ ở nhà giúp mẹ làm việc."
Thôi Yên Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói chắc như đinh đóng cột. Nói xong bất giác ở khóe mắt lại chảy một giọt nước mắt. Miêu Cẩn Hoa nhét tờ giấy nhập học vào tay Thôi Yên Nhiên thở dài nói:
"Tiểu Nhiên, con đừng nghĩ ngợi nhiều ngày mai mẹ sẽ đi đến nhà cậu của con vậy tiền, nhất định mẹ sẽ lo đủ học phí cho con."
Miêu Cẩn Hoa nói xong trong vẻ mặt có gì đó bất đắc dĩ, thiếu tự tin và khi nói xong thì nước mắt lưng chòng. Yến Tiểu Bắc nhìn thấy cảnh này trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Trước đây anh là ngốc tử chưa bao giờ hiểu được cái gì là đau khổ, cái gì là bi ai, cái gì là bất lực, cái gì là tuyệt vọng. Chính lúc này vào giờ này anh trượt hiểu ra mọi chuyện, đôi mắt anh như được phủ một tầng sương, trong lòng tự nhủ, anh muốn kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều tiền để cho em Tiểu Nhiên đi học, để cho chú và dì không còn phải vất vả nữa. Miêu Cẩn Hoa đang khóc chợt dừng lại khi phát hiện ra Yến Tiểu Bắc đang nhìn bọn họ. Miêu Cẩn Hoa lau nước mắt nói:
"Tiểu Bắc, lão nhân khùng bỏ đi rồi không còn ai chăm sóc cho con, từ nay về sau đây sẽ là nhà của con có rau ăn rau có cháo ăn cháo tuyệt nhiên sẽ không để con đói."
"Cảm ơn dì."
Yến Tiểu Bắc trong lòng cảm động đến nỗi suýt rơi nước mắt, giữa lúc gia đình của dì còn đang khó khăn như vậy mà còn nghĩ đến anh, sao anh không thể cảm động cơ chứ. Anh tự chủ với nhủ với lòng mình phải kiếm thật nhiều tiền để bọn họ có cuộc sống tốt đẹp. Một gia đình có nhiều biến cố vui buồn lẫn lộn nhưng nhìn dì Cẩn Hoa vẫn tỏ ra kiên cường.
Sau khi an ủi Thôi Yên Nhiên xong, Miêu Cẩn Hoa mang theo gùi tre trên lưng ra đồng làm việc. Miêu Cẩn Hoa vừa rời khỏi, Thôi Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào thư nhập học bằng ánh mắt kiên định, ngay sau đó cô bé vo tròn bức thư giống như một quả bóng và ném vào bụi cỏ dại bên cạnh, sau đó lấy theo cuốc và gùi tre đuổi theo sau Miêu Cẩn Hoa. Yến Tiểu Bắc nhìn bóng dáng hai mẹ con bọn họ khuất dần mới chậm rãi quay lại nhặt tờ giấy bị vo tròn vất trong bụi cỏ cách đó không xa rồi bỏ vào túi.
Đến tối khi Yến Tiểu Bắc trở về căn nhà xập xệ của mình, anh ngồi trên giường phải dựa vào ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng lấy tờ giấy bị vo tròn trong túi ra cẩn thận vuốt phẳng phiu. Anh nhìn vào tờ thông báo mà lẩm bẩm:
"Tiểu Nhiên, anh nhất định sẽ tìm cách cho em đi học."
Yến Tiểu Bắc cẩn thận cất tờ thông báo đi bắt chéo chân ngồi trên giường và bắt đầu xoay quanh nghiên cứu thứ được truyền thừa. Đang mơ hồ xem xét, đột nhiên anh cảm thấy trong nhà có động tĩnh, anh liền mở mắt ra lúc này mây đen đã che kín hết ánh trăng trước mắt anh là một mảng đen kịt không nhìn được những gì ở trong nhà. Yến Tiểu Bắc cười khổ trong lòng rồi khẽ lên tiếng nói:
"Mau đi đến nhà khác đi, ở nhà tao ngay cả nửa hạt gạo mày cũng không tìm thấy đâu, e rằng cũng sẽ bị chết đói đấy."
Yến Tiểu Bắc nghĩ rằng đó chỉ là một con chuột nên nhẹ giọng tự tin nói, e rằng chuột vào nhà hắn sẽ bị đói vì không tìm được thứ có thể ăn.
"Thần y, xin hãy cứu tôi.."
Đột nhiên một giọng nói yếu ớt thều thào vang lên nghe như trong lòng đất phát ra. Yến Tiểu Bắc sửng sốt lên tiếng hỏi:
"Ai?"
Giữa đêm hôm ai có thể bước vào nhà anh được chứ? Thần y? Thần y là ai? Yến Tiểu Bắc trong lòng hỗn loạn không biết ở nhà hắn đang xảy ra chuyện gì. Anh với tay lên đầu giường túm lấy bao diêm gần đó định quẹt lên để đốt nến.
"Đừng châm.."
Khi Yến Tiểu Bắc định quẹt lửa thì giọng nói nó lại thều thào vang lên một lần nữa. Anh đột nhiên sửng sốt, lạnh cả sống lưng giọng nói run run:
"Cậu là người hay ma?"
Yến Tiểu Bắc không nghe thấy tiếng trả lời mà chỉ nghe được tiếng rên rĩ đau đớn, ngay lúc này anh liền nhớ đến truyền thừa có nói đến thiên lý nhãn phân biệt âm dương. Vậy nên nếu giọng nói này là ma không biết đôi mắt âm dương có nhìn thấy được không? Một tia màu nâu đỏ trong mắt Yến Tiểu Bắc lóe lên, anh chậm rãi quay đầu lại về phía có tiếng nói ban nãy bỗng nhiên nhìn thấy rất rõ ràng mọi thứ. Yến Tiểu Bắc bỗng giật mình vì sợ hãi. Người khác nhìn anh đang ngồi nhìn trên mặt biểu hiện rõ sự cầu xin cứu. Người này chỉ trạc tuổi của Yến Tiểu Bắc mặt buồn khổ như đang phải chịu đựng nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
"Cậu.. cậu.."
Làm cách nào mà người này có thể vào được nhà mình? Trừ khi không phải người. Yến Tiểu Bắc giật mình không ngờ bản thân thật sự lại có thể nhìn thấy được thứ không phải là người. Lão nhân cũng từng nói âm cửu kim có thể giải trừ ma chướng có thể giúp đỡ linh hồn đi đầu thai chuyển kiếp. Tóm lại là có thể chữa bệnh được cho cả ma. Yến Tiểu Bắc mới tiếp nhận truyền thừa mà đã có ma đến tìm anh, xem ra nhân cơ hội này phải thử mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.