Khoảng mười phút sau thì đổi kim sang chân thứ hai, Yến Tiểu Bắc vào nhẹ nhõm sau khi châm cứu xong cả hai chân. Miêu Cẩn Hoa giúp lão Thôi mặc quần vào, còn Yến Tiểu Bắc cùng với Thôi Yên Nhiên đi ra khỏi nhà. Cả hai dừng lại ở gốc cây cổ thụ cách nhà không xa, lúc này loa phóng thanh trong thôn chợt vang lên:
"Thôi Yên Nhiên nghe được thông báo thì mau ra nhà sinh hoạt chung của thôn nhận thư."
Loa phóng thanh nhắc lại một lần nữa, Thôi Yên Nhiên nhìn về phía nhà sinh hoạt chung của thôn có chút chần trừ. Miêu Cẩn Hoa nghe được tin nhắn từ loa phóng thanh bèn đi ra ngoài lên tiếng hỏi:
"Tiểu Nhiên, con có thư sao không đi lấy?"
Thôi Yên Nhiên có lẽ đoán được đó là thư gì, trong lòng tự nhiên xuất ất hiện một cỗ cảm xúc khó chịu, cô bé cúi đầu nhìn xuống đôi tay đang bấu chặt vào gấu áo và nói:
"Không đi lấy."
Thôi Yên Nhiên thì thầm nói.
"Thật là trẻ con, sao con không đi nhận thư chứ?"
Vừa nói chuyện, Miêu Cẩn Hoa vén mái tóc hoa râm của mình và đi về phía nhà sinh hoạt chung của thôn. Thôi Yên Nhiên nhìn bóng lưng của mẹ dần khuất định lên tiếng gọi lại nhưng lời nói lại không thể nào thoát ra khỏi miệng. Yến Tiểu Bắc nhìn Thôi Yên Nhiên rất lạ bèn hỏi:
"Em bị làm sao vậy?"
Cô nhìn Yến Tiểu Bắc cười lơ đễnh nói:
"Em không sao, dù em có đi lấy hay không cũng thế cả thôi.."
Nói đến đây, cô lại ngập ngừng không muốn nói tiếp nữa. Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-thien-tai-co-doi-mat-am-duong/1004943/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.