Lúc Tô Duy tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai. Ánh mặt trời len mình qua khe rèm cửa khẽ nhích tới, noi theo từng đường nét trên khuôn mặt anh mà chiếu xuống. Đại Hoàng ngồi ngược sáng chăm chú nhìn anh, giữa cái tĩnh lặng bao trùm, hình ảnh hai người lặng lẽ bên nhau tựa như một bức ảnh đen trắng đầy ý niệm.
Tô Duy nhớ không nổi chuyện đêm qua, đương lúc hai mắt vẫn còn lờ mờ khẽ ngồi dậy, mệt mỏi không thể che dấu vô tình đánh tan khí chất lạnh lùng nơi anh, lại khiến cho dáng vẻ Tô Duy nhuốm vài phần vô hại, “Sao cậu lại ở đây ?”
Tay Đại Hoàng nhẹ nhàng phủ lên bàn tay anh, thanh âm khẩn trương mà run rẩy : “Bác sĩ, anh nhìn em, tim có đập rộn lên không ?”
Tô Duy ngẩn người : “Cái gì ?”
Đại Hoàng lại đặt tay lên trán anh, hơi run mà xoa bóp : “Chuyện tối hôm qua, bác sĩ còn nhớ rõ hay không ?”
Tô Duy vẫn mờ mịt, bàn tay Đại Hoàng ấm áp giống như có ma lực, một vài hình ảnh chạy trong đầu anh giống như một thước phim quay chậm, anh vô tình cất tiếng : “Cậu tiến hành thôi miên với tôi..”
Đại Hoàng vừa sợ hãi lại vừa mong đợi chăm chú nhìn anh : “Anh.. Anh có còn nhớ, em hôm qua làm loại ám thị tâm lý gì với anh không ?”
Tô Duy hoài nghi híp mắt, dường như có một khoảng trống trong đoạn ký ức.
Đại Hoàng liếm cặp môi khô khốc : “Em làm ám thị tâm lý với bác sĩ, để bác sĩ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tam-ly-to-duy/199263/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.