Lúc Tô Duy nhìn thấy Lộ Tiêu đã là chuyện của hơn mười ngày sau.
Hôm nay Tô Duy theo thường lệ đi đến khu nhà của cậu và mẹ kế xem một vòng, nửa tháng nay anh đều làm như vậy, cũng không hy vọng gì nhiều. Nhưng lúc đi qua gian nhà bỏ hoang dành cho công nhân trong tiểu khu, anh trông thấy một bóng hình quen thuộc. Trong nháy mắt, tim Tô Duy dường như ngừng đập.
Anh chạy tới, bàn tay run rẩy vỗ vào lưng Đại Hoàng, cẩn cẩn trọng trọng, sợ rằng chạm mạnh hơn thì người trước mặt sẽ biến mất: “Đại Hoàng.”
Lộ Tiêu quay đầu.
Vừa trông thấy khuôn mặt cậu, tảng đá trong ngực anh rơi xuống —— thực sự đúng là Lộ Tiêu; nhưng lúc anh nhìn lại cậu một lần nữa, tim khẽ nhói đau —— nhưng không phải Đại Hoàng của anh !
Lộ Tiêu nhíu mày, đưa mắt nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng dời đi chỗ khác, ánh mắt lướt qua vai anh nhìn về phía hư vô: “Anh là ai ?” —— giọng nói lạnh lùng mà xa cách.
Tô Duy ngẩn người nhìn: “… Lộ Tiêu.”
Lộ Tiêu nheo mắt lại, tựa hồ suy nghĩ thật lâu, lát sau cười một tiếng: “Anh là bằng hữu của hắn ?”
Tô Duy nhìn cậu, cả người ngây ngốc, không biết nên nói gì.
Ánh mắt Lộ Tiêu thủy chung lướt qua bờ vai anh, bởi vì không nhìn vào người đối diện nên càng lộ rõ thái độ lạnh lùng khinh thường.
“Anh biết tôi là ai.” —— giọng nói đều đều như một câu trần thuật.
Tô Duy chậm rãi gật đầu: “Vì sao em không nhìn vào mắt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tam-ly-to-duy/1332998/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.