Chương trước
Chương sau
“Bác sĩ, tôi để lại thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này của tôi cho anh, tôi biết, anh nhất định có thể xử lý nó tốt hơn tôi… Nó không thể chỉ thuộc về một cá nhân nào đó… Đừng để nó biến thành bản đồ… Hãy để nó chỉ đơn thuần là một thứ đồ cổ quý giá của thời Edward thôi…”
Nhìn những dòng chữ trên tờ giấy rách nát, trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười đau khổ ––– anh thay đổi ư?… Không, hoặc là nói, anh rốt cuộc đã chân chính nhận ra bản thân mình…
Truyền thuyết, hãy vĩnh viễn để cho nó là một truyền thuyết…

… …
“Anh Tirold, tấm rèm kia rốt cuộc là cái gì?” Vừa ngồi xuống tôi lập tức hỏi ––– điểm này nếu không không làm rõ ràng, thì tôi nghĩ cho dù biết quá trình của sự kiện 8 năm về trước cũng không giúp ích cho tôi được gì.
“Điều này… Chúng tôi cũng không rõ ràng.” Vẻ mặt Tirold cũng lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu. “Ở trong hồ sơ lưu trữ, thì mảnh vải kia là đồ cổ thuộc về vương triều Edward, từng là vật sở hữu thuộc về một vị công tước Ronomand thời kỳ cuối của vương triều, sau khi ông ta qua đời thì trưởng nữ của ông ta là hầu tước phu nhân Winter sở hữu. Sau khi phu nhân qua đời thì không rõ tung tích.”
“Vậy vì sao Rock Senabeln Figic kia lại vì một tấm rèm mà giết người?” Tôi hỏi, đồng thời tôi nhìn lướt qua tên Vision đang không hề khách khí chiếm dụng laptop của tôi ––– con heo này lại muốn làm gì nữa?…
“Bởi vì Sven B Kraut muốn mua lại mảnh vải trên tay anh ta, sau khi bị anh ta cự tuyệt thì lại thuê người đi trộm, cướp, cuối cùng sau bao lần không thành công thì từng có ý định giết Figic, cướp mảnh vải ấy vào tay mình ––– tôi thật sự không hiểu, một mảnh vải cổ nho nhỏ như vậy, đáng giá để những người này vất vả đi cướp sao?” Tirold nghi hoặc nhìn tôi ––– anh ta không phải muốn tôi cho anh ta đáp án đấy chứ? Hiện tại trong đầu tôi cũng hỗn loạn không khác gì a…
Nhưng làm đến tận mức này, đám người kia nếu không phải đồ điên thì chính là đằng sau tấm rèm kỳ quái kia có bí mật trọng đại nào đó ––– sẽ không phải là đồ văn thôi miên gì đó chứ?… Nếu thật sự là như vậy, đây chính là một phát hiện lớn của giới học thuật.
Thầm nghĩ một chuyện cười nhàm chán trong đầu, tôi ra hiệu cho Tirold nói tiếp, sau đó cầm tách trà vừa rồi Vision rất tự giác pha nhấp một ngụm.
“Sau lần mưu sát không thành đó, Figic trái lại bắt đầu đi sát hại cả nhà Kraut, trong một tháng, hắn đã giết sạch một nhà bảy người, cũng tàn nhẫn phân thây tất cả những người bị hại.”
“Vậy sau khi hắn bị bắt có giải thích nguyên nhân vì sao mình giết chết cả nhà Kraut hoặc là vì sao tấm rèm kia có ý nghĩa quan trọng đến mức làm cho hắn không thể không giết người hay không?” Tôi hỏi.
Nếu nói quý ngài Kraut kia đã có hồ sơ phạm tội rồi, vậy việc gì phải tự mình ra tay giết cả nhà người ta? Tố cáo hắn ta không phải được rồi sao? Sạch sẽ lưu loát, cũng sẽ không liên lụy đến bản thân, vì sao phải chuyển sai lầm vốn thuộc về đối phương lên người mình? Vậy không phải rất ngốc sao?… Vô luận như thế nào, hẳn là sẽ có một lý do làm cho hắn cố chấp như vậy đi?… Figic cũng không phải người thần kính rối loạn quá độ… Nếu không hắn sẽ giết người bừa bãi, mà không phải tiến hành hành vi giết người có lựa chọn cùng kế hoạch như vậy.
Tirold liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó gật gật đầu, vẻ mặt lộ sự ưu thương khó hiểu.
“Figic sau khi bị bắt thì thừa nhận hành vi giết người, nhưng hắn khăng khăng nói bản thân mình là ‘đúng đắn’, hơn nữa, dường như hắn cho rằng, những người có ý định ‘độc chiếm’ mảnh vải kia, đều đáng chết ––– bác sĩ, phạm nhân xuất hiện tình trạng này, có thể là bởi vì lúc trước bị hành vi quá khích của Kraut làm cho thần kinh trở nên dị thường không?”
Có không?… Nhưng vụ án này quả thực kỳ quái, thầy cũng không hề viết rõ nguyên nhân phát bệnh của người bệnh vào biên bản báo cáo, phân tích hay giải thích gì đều không có, chỉ có một kết quả: tinh thần phân liệt loại cố chấp…
“Không thể nói điều này có khả năng… Vậy hắn có nói nguồn gốc của tấm rèm kia không?” Tôi nhìn nước trà màu đỏ sậm trong tách ––– đột nhiên cảm thấy, thứ này rất giống máu của người nào đó…
Uống một ngụm, cảm nhận được chất lỏng trong miệng sinh ra vị ngọt cùng vị chát, không hề liên quan, đột nhiên tôi chợt cảm thấy hoảng hốt. Vội vàng nhắm mắt lại trấn tĩnh.
“Không có.” Tirold lắc đầu. “Figic chỉ nói là mảnh vải kia là tổ tông của hắn truyền lại, hắn không thể để cho nó rơi ra bên ngoài, đó là trách nhiệm của gia tộc hắn, còn những điều khác hắn không hề nói ––– đại khái, người biết điều này, cũng chỉ có chuyên gia giám định tâm lý từng nói chuyện một mình với hắn trong thời gian dài.”
“Thầy ư?…” Tôi gật gật đầu.
Trong đầu trở nên rối loạn, tôi nhắm mắt hy vọng có thể sắp xếp lại đống lộn xộn này để cho ra một manh mối ––– tấm rèm…
Từ đầu đến cuối, 8 năm trước, 8 năm sau, thứ gây ra chuyện đều là tấm rèm màu vàng kia… Nó rốt cuộc có ma lực gì, lại có thể làm cho nhiều người vì nó trả giá tính mạng như vậy?…
“Cảnh sát Tirold, như vậy… Kraut làm sao biết tồn tại của tấm rèm kia? Hơn nữa, làm thế nào ông ta lại biết nó trong tay Figic?” Nhẹ tay day day sống mũi, tôi ngăn cản bản thân không bước vào trạng thái trầm tư quá nhanh ––– quả nhiên, ngủ không đủ giấc là kẻ thù của việc xử lý công việc.
“Cái đó à… Từ từ.” Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tirold lựa chọn lật xem hồ sơ chính xác trong túi công văn mà anh ta vừa vào cửa xong liền bị tôi ném lên bàn.
Chỉ chốc lát, anh ta liền rút ra một tờ giấy trong đó. “Đó là bởi vì… Figic từng coi tấm rèm kia như một vật triển lãm, đặt ở trong hành lang triển lãm tranh của hắn…”
“Sao? Anh Figic đó là họa sĩ?” Rất khó tưởng tượng, một nhà nghệ thuật có sự nghiệp lại vì một mảnh vải mà từ bỏ nhân sinh của bản thân.
“Không, nói một cách chính xác, hắn là nhà điêu khắc, lúc ấy cũng có chút danh tiếng trong nghề.” Tirold đưa tờ giấy kia cho tôi.
Nhìn thông tin trên giấy, tôi hỏi: “Vậy anh Figic này bây giờ ở đâu?” Nếu có thể, gặp được anh ta hẳn là cũng có chút giúp ích.
“Hả?…” Nghe thấy câu hỏi của tôi, Tirold dường như vô cùng giật mình. “Fi… Figic vào 8 năm trước ngay lúc chuẩn bị thẩm vấn liền tự sát trong phòng tạm giam… Lúc ấy truyền thông liên tục đưa tin, bác sĩ… Anh không biết sao?”
Tôi đầu tiên là sửng sốt, ngay lúc tôi muốn giải thích thì lại bị cái tên đang chiếm dụng máy tính của tôi cướp lời ––– “Khi đó chúng tôi đúng lúc bận chuẩn bị luận văn tốt nghiệp học vị tiến sĩ, còn phải chuẩn bị thi vấn đáp. Hơn nữa, dựa vào tính cách của Hàn, lần này cậu ta còn nhớ rõ 8 năm trước có xảy ra ‘sự kiện Kraut’ tôi đã thấy có thể xem như kỳ tích rồi.”
Nói xong, lại cười đểu tiếp tục đùa nghịch cái máy tính đáng thương của tôi kia ––– Vision chết tiệt…
“À…” Đáng giận nhất chính là, cái tên Tirold kia còn bày ra vẻ mặt tin tưởng.
Nhưng bởi vì cậu ta nói chính là sự thật, cho nên tôi cũng không thể phát giận gì với cậu ta phải không, phải không?
Thản nhiên uống xong tách hồng trà Assam trong tay, tôi chậm rãi sắp xếp lại sự việc một lần nữa…
Từ lúc bắt đầu có chỗ gì đó không quá đúng…
Tấm rèm kia rốt cuộc ẩn dấu bí mật gì?… Công tước của vương triều Edward… Truyền được hai đời thì đã bị thất lạc… Vậy đó là gia tộc nào?… Hậu đại của gia tộc kia đâu?… Nếu nói bên trong che giấu cái gì, như vậy, hậu nhân của gia tộc kia hẳn là phải biết mới đúng… Vậy…
Trong đầu bỗng lóe ra một tia sáng, tôi đột nhiên tỉnh ngộ nên làm thế nào để giải quyết vụ án hết sức phiền toái này…
Bí mật của tấm rèm màu vàng kia. Hãy để tôi làm cho nó trồi lên mặt nước đi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.