Tôi đưa vật không nên tồn tại trên đời này, vĩnh viễn niêm phong cất vào bóng tối.
Đưa tội lỗi cùng đau khổ của linh hồn bị nó làm cho mệt mỏi, đều cùng nhau niêm phong bên trong yên bình vĩnh viễn ––– hy vọng bạn có thể có được hạnh phúc.
Ở một nơi mà tôi còn không thể tới được…
Tôi hy vọng ‘mọi người’ có thể tìm về bản thân, không còn mơ hồ ––– hoặc là, có thể không đi suy nghĩ mấy thứ vô vị nữa.
Tôi chúc phúc mọi người…
Em chúc phúc thầy…
Thầy ơi…
…
… …
“Mọi người có tìm ở viện bảo tàng không? Chính là viện bảo tàng nơi phát hiện ra thi thể của ông Fitlis ấy.”
Tôi nhìn Tirold, biểu tình nghiêm túc tuyệt đối.
Nếu tôi đoán không sai, có lẽ thầy đang ở nơi đó… Bởi vì thầy sẽ không đi ––– nếu ông ấy muốn đi thì sẽ không gọi tôi đến, cũng sẽ không làm cho nhóm cảnh sát này tìm được tôi.
Nhưng ý tưởng đằng sau những việc thầy làm tôi cũng đại khái hiểu được ––– ông ấy không có cách nào làm cho mình quay đầu lại, cũng không có cách nào làm cho mình dừng lại, ông ấy không điên cuồng hoàn toàn, nhưng cũng không có cách nào làm cho mình bình tĩnh. Cho nên, ông ấy muốn có người đến cứu mình…
Nhưng… Tôi không cảm giác thấy ông ấy đang cầu cứu với tôi… Ngược lại… Ông ấy càng như là đang…
Không, phải nói là cảm giác đang phó thác cho tôi một thứ gì đó… Thầy muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-tam-ly-he-liet/2270179/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.