“Đại Vũ, gần đây cậu bận gì sao?” Phùng Kiến Vũ cầm lấy ly rượu tựa lưng vào ghế nhấp một ngụm, vẽ ra nụ cười hờ hững đảo mắt nhìn sang phía những cô nàng gần đó vốn luôn dõi mắt theo cậu nhưng không đủ can đảm đến gần, phảng phất như tách biệt khỏi mọi ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Bạn bè bên cạnh cũng không mấy để ý, dường như đã quen với một Phùng Kiến Vũ lạnh nhạt như thế, chỉ tự mình không ngừng nói: “Có biết dạo này tìm cậu khó khăn lắm không? Còn tưởng cậu bận tập huấn, kết quả hỏi xung quanh cũng không ai biết cậu đi đâu......”
Phùng Kiến Vũ dường như nghĩ tới điều gì bỗng dưng cười cười nói: “Gặp được một người thú vị.”
“Sao? Người thú vị? Thú vị như thế nào......” Bạn bè bên cạnh còn chưa nói hết câu, Phùng Kiến Vũ liền đem ly rượu một hơi uống cạn, đứng lên khoát tay bỏ lại một câu: ” Tôi đi trước, các cậu cứ uống từ từ, chầu hôm nay xem như tôi mời, lúc về nhớ ghi vào sổ của tôi là được.” Nói xong cũng không quay đầu lại rời khỏi quán bar.
Phùng Kiến Vũ đứng trước xe suy nghĩ hồi lâu, quyết định gọi người đến lái xe. Đi thẳng tới bệnh viện tìm Vương Thanh.
Được hôm không có ca trực, Vương Thanh tan tầm liền về nhà rất sớm, lúc này đang nằm trên ghế salon vừa uống sữa chua vừa xem Quách Đức Cường lão sư và Vu Khiêm lão sư mà hắn thích nhất tấu hài, ở nhà một mình cười nghiêng ngả
Nếu như có người thấy bộ dạng hắn lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-ta-benh-roi/56574/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.