Hai bác sỹ khoa ngoại ngồi với nhau, có rất nhiều rất nhiều chuyện để nói.
“Cái động mạch đó phình to như sân golf ấy..”
“Thôi đừng nói nữa, ăn đi.” Cô Mẫn bưng đồ ăn ra, cắt ngang đề tài của bọn họ.
Mà thầy Lư vẫn còn mải nói liến thoắng, vừa nói vừa khoa chân múa tay, “Ghê thật! Động mạch thân nền phồng như khinh khí cầu đó!”
“Nói mãi không định ăn à?!” Cô Mẫn không nói được thầy Lư, đành phải nhờ tới Phó Tinh Hà, “Tiểu Phó, qua bê thức ăn giúp cô.”
Phó Tinh Hà gật đầu, hắn vào phòng bếp, Lâm Thiên đang xới cơm. Hắn lấy đũa ra, đón lấy hai bát cơm từ chỗ Lâm Thiên, hai người không nói gì, chỉ giao lưu với nhau bằng ánh mắt.
Trong nhà ăn, cô Mẫn còn đang mải quở trách thầy Lư: “Anh không còn chủ đề gì khác để nói sao, hiếm khi thằng bé nghỉ ngơi được một chút, anh còn cứ phẫu thuật với mổ xẻ.. làm phiền nó chưa kìa.”
“Thế không nói phẫu thuật thì nói cái gì đây?” Thầy Lư chỉ về phía cô, “Em nghĩ đề tài đi.”
Cô Mẫn phản bác ngược lại: “Anh không lo lắng chuyện nó tìm đối tượng sao? Hai người không nói được chuyện gì khác ngoài phẫu thuật à? Tiểu Phó thành ra như vậy cũng là do anh cả! Nếu không sao nó cuồng công việc như vậy chứ!”
Họ ở với nhau là như vậy, thi thoảng cũng có cãi cọ, thầy Lư chiến đấu yếu ớt, nói vài câu đành phải lắc đầu: “Không nói với em nữa, em toàn cãi chày cãi cối.”
Phó Tinh Hà thấy quen rồi, “Thôi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/202997/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.