“Bác sĩ Phó, hôm nay cô Mẫn làm canh chân giò hầm sâm đó.” Lúc Lâm Thiên đi vào, y tá đang giúp bác sĩ Phó rút kim truyền dịch ra.
“Người nhà bệnh nhân à,” Y tá cất tiếng gọi, “Qua giúp anh ấy giữ bông đi.”
Lâm Thiên ngẩn ra một giây mới kịp phản ứng rằng cô ấy gọi mình.
Anh cúi đầu giữ miếng bông xuống, vừa khéo bắt gặp ánh mắt bác sĩ Phó đang nhìn mình. Bị đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy sâu, trái tim Lâm Thiên thổn thức. Bác sĩ Phó chân thành nói: “Lâm Thiên, cảm ơn cậu nhé.”
“Có gì đâu ạ, việc em nên..” Anh nhận ra mình lỡ lời, bối rối tập trung nhìn xuống mu bàn tay bác sĩ Phó.
Cũng may mà bác sĩ Phó không nghĩ nhiều, luận văn của hắn vẫn chưa được hoàn thành, mà lúc này bệnh án trong phòng đã được mang đi, bác sĩ Phó lại một lần nữa tập trung làm việc. Lâm Thiên không giúp được gì cho hắn, thực ra anh cũng có việc cần xử lý, nhưng hiếm có cơ hội được ở riêng trong cùng một phòng với bác sĩ Phó, chỉ cần được ở bên hắn, hít thở chung bầu không khí với hắn thôi Lâm Thiên đã vui lắm rồi.
Lúc bác sĩ Phó tập trung làm việc, sẽ không để ý gì tới người khác, hắn viết được một lúc thì mỏi tay, lúc xoay cổ tay ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lâm Thiên đang ngẩn người nhìn chòng chọc về phía mình.
“Chán quá à?” Hắn trầm ngâm nói: “Cậu về trước đi cũng được.”
Lâm Thiên vội vã xua tay, “Đâu có chán đâu ạ, em có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/202991/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.