Phó Tinh Hà là bác sĩ khoa ngoại, hắn đã quá quen với cảnh sinh tử, trước sự sinh ly tử biệt của những người khác, rất hiếm khi hắn thấy ưu tư, hoặc nên nói hắn rất biết cách kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng đổi lại là chuyện của Lâm Thiên, thì không còn giống như trước nữa, dù cho Lâm Thiên không ngừng hứa hẹn, xin lỗi hắn, nói không phải anh cố ý, hơn nữa vết thương cũng không thực sự nghiêm trọng tới vậy, nhưng Phó Tinh Hà vẫn cảm thấy trái tim đau như bị rạch toạc. Như ngày đông giá rét, tới hồ băng câu cá, trước tiên sẽ phải đục một cái lỗ trên mặt hồ, sau đó thả mồi câu xuống. Trái tim Phó Tinh Hà cũng giống như bị móc câu vậy, hắn giãy giụa, thế rồi có người kéo cần câu, ra sức kéo lên, cái móc kia cũng bị kéo theo, như muốn kéo cả trái tim hắn đi, đau đến cơ thể co giật, đau đến chỉ biết thở dốc.
Là do sợ hãi mà ra.
Chuyện liên quan tới đứa bé, đáng lý Lâm Thiên không nên can dự ngay từ đầu, nhưng sâu trong lòng anh vẫn có cảm giác đồng cảm với đứa bé, nếu như anh mặc kệ, lương tâm anh không cho phép điều ấy, anh cứ nghĩ mãi nếu sau này đứa bé lớn lên sẽ biết được, nếu nó có cảm xúc của người bình thường, liệu có trách anh hay không.
Giờ bác sĩ Phó không muốn để anh tiếp xúc với những việc này, thậm chí còn lấy giọng điệu bắt buộc để ra lệnh cho anh không được can dự, bảo anh phải quên đi, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307371/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.