Y tá đỡ đẻ bế đứa bé yếu ớt vừa được sinh ra, lập tức đưa vào lồng ấp, để duy trì nhiệt độ cố định cho em. Lâm Hàn Hải túm lấy tay một y tá hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”
Ánh mắt y tá có chút thương hại, do dự một chút rồi nói: “Ông là cha của đứa bé à? Đứa bé mới sinh ở trong lồng ấp bên kia, ông tự đi xem đi.”
“Là sao?” Lâm Hàn Hải chau mày.
Y tá uyển chuyển nói: “Chúng tôi nghi ngờ con của ông mắc hội chứng tam bội nhiễm sắc thể 21.”
“Tam bội nhiễm sắc thể 21?” Ông có phần không hiểu, đây là lần đầu tiên ông nghe đến nó.
“Chính là hội chứng Down.”
Y tá vừa giải thích như vậy, Lâm Hàn Hải liền hiểu rõ, chân mày ông chau lại, “Là chứng đần độn ấy à? Sao lại đần độn được? Cô chắc đó là con tôi chứ?”
Y tá vừa nghe vậy, liền lạnh mặt xuống, người gì đây? Chỉ vì con mình mắc chứng Down, liền nghi ngờ không phải con đẻ mình ư? Ông ta không xứng làm đàn ông một chút nào! Vừa nhìn đã biết chẳng phải người cha tử tế gì! Dù có bị bệnh Down, cũng chính là con của ông.
“Có phải con ông hay không, thì tới lồng ấp xem là biết.”
Nghe vậy rồi, Lâm Hàn Hải chẳng còn muốn đi xem nữa, ông kéo y tá tiếp tục hỏi: “Thế bà nhà tôi thì sao?”
Y tá nhẫn nại trả lời: “Ở giường 46.”
“Thế bà ấy tỉnh chưa?”
Y tá nói chưa.
Lâm Hàn Hải ờ một tiếng rồi nói: “Thế tôi đi xem thằng bé vậy.”
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307352/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.