Xuân hạ giao chuyển, Hỗ thị bước vào mùa mưa.
Buổi tối hôm trước vừa mưa như trút nước, mây đen mù trời như muốn sà xuống, lá cây chao đảo chẳng ngừng, hoa cỏ bên đường ủ rũ cúi rạp mình, bầu không khí cũng mang theo hơi đất ấm ướt chỉ có trong mùa mưa.
Nhưng mà tới sáng ngày hôm sau, mưa rả rích rơi xuống đất, không còn to như tối ngày hôm trước, bầu trời vẫn trĩu nặng như trước, đè nặng lên lòng người, khiến người ta không thở nổi.
Đúng giờ, lão Ngô tới tầng dưới, lúc bấy giờ không có nhiều xe đỗ ở đây, ông mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, khói thuốc bay qua ô cửa, bị cơn mưa tí tách ngoài trời dập tắt.
Xe của ông chiếm diện tích lớn, vừa dài lại vừa rộng, cũng bởi vì quá dài, nên xe được lắp biển vàng.
Xe đỗ một mình dưới tầng, cản lối không ít người xuống tầng, họ phải che ô đi vòng qua xe. Chiếc xe rất ngầu, có người muốn ngó qua cửa sổ nhìn vào trong xe, nhưng kính xe cũng bị khói sương mông lung che mờ, chắn ánh mắt ngó nghiêng của người qua đường.
Lão Ngô mở cửa xe cho Lâm Thiên, cũng cúi mình chào hỏi Phó Tinh Hà, “Chào buổi sáng bác sĩ Phó.”
“Chào buổi sáng.” Phó Tinh Hà khom nửa người vào buồng xe, lão Ngô đứng bên ngoài cầm dù che mưa cho hắn, tránh cho hắn bị nước bắn vào.
“Làm việc chăm chỉ nhé, Lâm Tiểu Thiên, lát nữa gặp lại.” Phó Tinh Hà véo má Lâm Thiên, hắn thích nhất là những khi rảnh rỗi véo má Lâm Thiên, véo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307333/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.