Lâm Thiên như người mộng du, anh dựa đầu vào vai Phó Tinh Hà, lầu bầu nói: “Em mệt quá.”
“Không súc miệng anh sẽ không hôn em.”
Nửa giây sau, Lâm Thiên ngẩng đầu lên, đoạt lấy bàn chải đánh răng trên tay Phó Tinh Hà, mắt vẫn còn díp cả lại, anh híp mắt lật đật đi tới trước bồn rửa tay, như người mộng du mà máy móc súc miệng.
Súc miệng xong, Lâm Thiên tỉnh hơn được một chút.
Anh bò lên giường, từ phía sau ôm chặt lấy Phó Tinh Hà: “Anh à, anh thay quần áo cho em, hay em tự thay vậy?”
Phó Tinh Hà cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ sau lưng lan tới lồng ngực, khiến ngực hắn nóng hừng hực lên, nói: “Em tự thay đấy.”
Lâm Thiên nở nụ cười, “Anh nói dối, em đâu có nhớ mình thay đồ đâu.”
Phó Tinh Hà từ từ nói: “Thế sao em còn hỏi anh?”
“Thì hỏi thôi.”
Phó Tinh Hà từ từ xoay người trong vòng tay anh, ôm anh trong bóng đêm, “Ngủ đi.” Nói đoạn hắn hôn Lâm Thiên một cái, xem như thực hiện lời hứa.
Cơn buồn ngủ lập tức kéo tới, trời mùa đông, Lâm Thiên toàn cuộn tròn người ngủ, giờ có bác sĩ Phó cũng không khác gì. Lâm Thiên nằm cuộn tròn trong vòng tay hắn, biến mình thành một đứa trẻ.
Tuy ngủ muộn nhưng Lâm Thiên vẫn dậy rất sớm, anh chạy bộ trên máy nửa giờ, sau đó đi làm cơm.
Một lúc sau anh đi tới gõ cửa, “Bác sĩ Phó, anh có muốn ăn sáng luôn không, ăn xong rồi ngủ tiếp?”
Hiếm khi Phó Tinh Hà được nghỉ, nhưng hắn không bị lại giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307330/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.