Môi Lâm Thiên bị cắn rách.
Nhưng anh không ngại đi gặp người ta, anh cảm thấy bác sĩ Phó hôn mãnh liệt như vậy, nhất định vì hắn cũng rất muốn anh!
Anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh Phó Tinh Hà, vừa mút mát vừa ngẩng đầu lên hỏi: “Em trồng dâu cho anh, có sợ bị người ta nhìn thấy không?”
Phó Tinh Hà vuốt tóc anh, “Mấy hôm nay trời lạnh, anh mặc áo cao cổ.”
“Em trồng nhiều cho anh cũng không bị làm sao chứ?” Mắt Lâm Thiên sáng lên, nói rồi lại gặm gặm xương quai xanh của hắn, “Bác sĩ Phó, người anh thơm quá..”
Phó Tinh Hà nở nụ cười, lồng ngực rung lên theo nhịp tim đập mạnh, cộng hưởng cùng tiếng nói của Lâm Thiên, lan rộng trong lòng hắn.
Lâm Thiên khiến hắn bật cười, cảm thấy chỗ nào cũng ngứa ngáy.
“Anh cũng trồng dâu cho em nhé? Anh trồng sâu vào, em phải dựa vào nó để chịu nốt mười ngày nữa đó.”
Phó Tinh Hà nhẹ hôn lên cằm anh, “Để tối đi, tối anh trồng cho em.”
Lâm Thiên cười nói, “Ừa, tối em còn kéo đàn cho anh nữa, anh muốn nghe bài gì nào? Anh thích nghe bài gì?”
“Gì cũng được,” Phó Tinh Hà suy nghĩ một chút, “Hôm qua em nói, trước đây em từng biểu diễn trên trường, khi ấy anh ngồi hàng đầu. Em kéo lại bài kia đi.”
Hắn thực sự không nhớ gì cả, trí nhớ hắn rất tốt, nhưng mấy chuyện bên lề đều bị hắn quên sạch. Chuyện nhiều năm trước có một đàn em khóa dưới lên sân khấu kéo đàn violin, hắn thực sự chẳng nhớ gì cả.
Lâm Thiên sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307310/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.