Hai người ôm nhau ngủ, nhưng không làm.
Tuy rằng không làm, nhưng Lâm Thiên vẫn cảm thấy hôm nay đã thu hoạch nhiều lắm rồi. Anh nghĩ, Phó Tinh Hà đang dần nhún nhường mình từng chút từng chút một, cứ tiếp tục kiên trì, rồi một ngày sẽ ‘bắt’ được hắn.
Sáng sớm Phó Tinh Hà mang theo bữa sáng Lâm Thiên chuẩn bị cho hắn tới bệnh viện, mà lão Ngô tới cổng khu nhà đón Lâm Thiên, đưa anh tới chỗ Đại Cương, cùng nhau đến vịnh Thanh Hải.
Các công nhân đang bận rộn làm việc, trên biển có hơn mười chiếc thuyền chiến đang đậu, còn có không ít tàu ngầm, thoạt nhìn thanh thế rất oai nghiêm. Dưới đất vẫn còn đang làm móng, xung quanh la liệt những xe bồn và xe tải lớn, bụi bay mù trời.
Lâm Thiên không mở mắt nổi, sặc đến chao đảo.
Quản đốc ra đón họ, vừa đưa thuốc ra vừa nói, “Ngày mai quốc khánh rồi, mọi người sẽ nghỉ.”
Lâm Thiên không hút thuốc, chỉ Đại Cương nhận lấy.
Quản đốc nhìn sắc mặt sếp Lâm, dè dặt hỏi: “Sếp à, khi đó công trình bị đình trệ bảy ngày, không sao chứ?”
“Cả nước nghỉ mà, mọi người cũng phải nghỉ chứ.”
Nhưng bác sĩ thì chẳng có ngày nghỉ — Lâm Thiên nghĩ trong lòng, càng tới dịp lễ, bác sĩ lại càng bận bịu hơn. Anh nhớ trước đây từng xem tin tức, nói là số ca phát bệnh trong ngày nghỉ gấp mấy lần ngày thường. Con số cụ thể thế nào anh không nhớ rõ, anh chỉ biết, trong lúc tất cả mọi người đều mải vui chơi, nghỉ ngơi, thì bác sĩ vẫn còn đi làm.
Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-si-pho-em-tham-men-anh/1307305/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.